Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 776 : Hello, Cậu! 11
Ngày đăng: 06:53 30/04/20
Tịch Mộ Thành không biết lấy đâu ra tự tin đến thế, cứ làm như người khác mắc nợ hắn không bằng, chuyện của nhà họ Thời vốn dĩ chẳng mắc mớ gì tới hắn.
Trước tiên là hại chết Thời Lệ Na, ngồi vào chiếc ghế tổng giám đốc công ty, sau lại còn giết ông cụ, cướp lấy toàn bộ số cổ phần trong tay ông.
Say này hắn và Thời Tư Nam vừa yêu vừa làm tổn thương lẫn nhau.
Ô hô, sau cùng Tịch Mộ Thành mới phát hiện mình bị cha nuôi lừa gạt, mọi chuyện không phải như lời cha nuôi nói, thế là hắn lại ân hận, sám hối thề non hẹn biển với Thời Tư Nam.
Cuối cùng là một happy ending.
Thần kinh hả, đi chết đi.
Ngày hôm sau Ninh Thư nhận được một cuộc điện thoại của cô giáo chủ nhiệm của Thời Tư Nam gọi tới, nói có người tới trường thăm Thời Tư Nam, là một người đàn ông.
Ninh Thư: →_→
Sốt ruột quá ha, mới sáng ra mà đã đi thăm Thời Tư Nam rồi.
Ninh Thư dứt khoát nói với cô giáo chủ nhiệm: "Không cho hắn vào thăm, cứ mặc kệ hắn, ngoài tôi ra thì không ai được phép vào thăm con bé."
Cô giáo chủ nhiệm nói một câu được, lại lưỡng lự một chút mới lên tiếng: "Thời Tư Nam em ấy thực sự không thích ứng được cuộc sống ở trường."
Tình trạng bây giờ của Thời Tư Nam ở trường học có thể nói là một con thiên nga giữa bầy vịt, hoàn toàn không ăn nhập với nếp sống nơi đây, chăn thì không biết gấp, ngay cả xếp hàng lấy cơm cũng không biết nốt.
Tóm lại chính là một mặt đờ đẫn, chẳng khác gì bị thiểu năng.
Ninh Thư lạnh nhạt nói: "Không sao, dần dần sẽ thích ứng được thôi, cô giáo cũng không cần phải khách khí với con bé làm gì."
Tịch Mộ Thành không gặp được Thời Tư Nam đành phải quay về, ném áo khoác lên ghê sô-pha, nhìn Ninh Thư bằng ánh mắt lạnh như băng tràn ngập sát ý.
Ninh Thư tươi cười: "Cậu em, mới sáng ra mà đã nóng nảy thế?"
Chân đau mà vẫn chạy đi thăm Thời Tư Nam, có điên mới để cho hắn gặp được con bé.
Tịch Mộ Thành nhếch môi cười khẩy, mặt không cảm xúc, cũng không nổi nóng nữa, mỉa mai nhả ra mấy chữ: "Bị chó dại cắn cho một nhát."
"Hả, cậu em quá khen rồi." Ninh Thư mỉm cười nói.
Ninh Thư với lấy túi xách, ra khỏi biệt thự đi tới công ty.
Tịch Mộ Thành lấy ngón cái lau vết máu trên môi, lãnh lùng nhìn theo bóng lưng của Ninh Thư.
Ninh Thư ra khỏi biệt thự, vừa lên xe cô lập tức nghiến răng nghiến lợi xoa xoa cổ chân bị Tịch Mộ Thành bóp khi nãy giờ có chút bầm tím.
Trước sinh nhật mười tám tuổi của Thời Tư Nam một ngày, Ninh Thư tới trường đón Thời Tư Nam về tham dự tiệc mừng sinh nhật.
Lúc nhìn thấy Thời Tư Nam, Ninh Thư có chút kinh ngạc, Thời Tư Nam của bây giờ so với cô tiểu thư nhà giàu trắng trẻo, xinh xắn ngày trước có chút khác biệt.
Nước da của con bé bây giờ sạm hơn trước, có lẽ là không có sự chăm sóc của mỹ phẩm thiên nhiên thuần khiết nên da dẻ không còn mịn màng.
Tiều tụy đi nhiều, có phần thua kém so với Thời Tư Nam vui tươi, ngoan hiền của ngày trước.
Thế mới nói một phần trắng bù lại ba phần xấu, nhất dáng nhì da quả là không hề sai.
Thời Tư Nam nhìn thấy Ninh Thư thì nước mắt liền rơi lã chã, cứ nhìn cô trân trân không nói câu nào.
Ninh Thư nói với Thời Tư Nam: "Lên xe."
Thời Tư Nam lau nước mắt, ngồi lên xe, nói với Ninh Thư bằng giọng nghẹn ngào: "Mẹ, rốt cuộc con đã làm sai điều gì khiến mẹ đối xử với con như vậy?"
Ninh Thư nhíu mày: "Mẹ đối xử với con thế nào cơ?"
"Con nói con muốn thi đại học, mẹ chuyển con tới ngôi trường này để trong một tháng con luôn ở trong trường, không ai tới làm phiền con, để con chuyên tâm học hành." Ninh Thư lạnh lùng nói.
"Nhưng cái trường này thật sự rất kinh khủng, vô cùng khủng khiếp." Thời Tư Nam vừa khóc vừa nói.
Ngày nào cô bé cũng phải chạy bộ, lại còn phải tự giặt quần áo mà Thời Tư Nam trước giờ chưa từng biết giặt quần áo là gì. Sáng sớm còn đang say giấc nồng thì bị tiếng huýt sáo ồn chết người đánh thức, dậy rồi còn phải tự gấp chăn nữa.
Gấp phải gọn gàng, các góc vuông vắn như thanh đậu phụ, nếu gấp không đúng sẽ bị giáo viên bắt gấp lại đến khi nào đẹp mới thôi.