Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 780 : Hello, Cậu! 15

Ngày đăng: 06:53 30/04/20


Thời Tư Nam mặc cho Tịch Mộ Thành nắm tay mình đi vào trong khách sạn.



Tịch Mộ Thành đẩy ra cửa phòng ra, đây là phòng tổng thống, bên trong được bày trí mờ ảo như trong mơ khiến Thời Tư Nam ngạc nhiên thích thú, ngỡ như bước vào một cung điện lộng lẫy.



Thời Tư Nam đi vào trong phòng, kinh ngạc, mừng rỡ nói với Tịch Mộ Thành: "Cảm ơn cậu, cậu ơi con thích lắm." 



Tịch Mộ Thành từ sau lưng lấy ra một chiếc vương miện lấp lánh, đội lên đầu Thời Tư Nam.



Dưới ánh đèn, vương miện đính kim cương phát ra ánh sáng vô cùng lộng lẫy.



"Trong lòng cậu, cháu chính là một nàng công chúa ở trong tòa lâu đài đang chờ hoàng tử tới cứu." Giọng nói của Tịch Mộ Thành trầm ấm, cuốn hút, trong khung cảnh này có một sức hấp dẫn chí mạng. 



Thời Tư Nam đỏ bừng mặt, chạm tay lên chiếc vương miện kim cương, nở nụ cười ngọt ngào xán lạn: "Cảm ơn cậu."



Tịch Mộ Thành thấy Thời Tư Nam cười như vậy thì con ngươi chợt thẫm lại, hôn lên trán Thời Tư Nam.



Thời Tư Nam có chút ngỡ ngàng, giống như bị kinh sợ mà lùi về sau hai bước, lại ngã nhào xuống sô-pha. 



Tịch Mộ Thành cong khóe miệng nở nụ cười cưng chiều, tay chống lên sô-pha, ép Thời Tư Nam dưới thân, lên tiếng nói: "Sao lại không cẩn thận như vậy."



Thời Tư Nam tim đập như sấm rền, sự bất an trong lòng khiến cả người cô bé khẽ run rẩy, hoảng hốt không thể kiềm chế.



Trực giác của phụ nữ mách bảo nó, chuyện xảy ra tiếp theo sẽ vượt quá sức tưởng tượng của nó. 



Thời Tư Nam chống tay lên ngực Tịch Mộ Thành tính đẩy hắn ra nhưng không sao đẩy nổi.



Tịch Mộ Thành ghì hai tay Thời Tư Nam xuống, cúi đầu hôn lên môi Thời Tư Nam.



Rất ngọt, Tịch Mộ Thành giữ chặt gáy Thời Tư Nam, đoạt lấy sự ngọt ngào của nó. 



Đầu Thời Tư Nam hoàn toàn trống rỗng, cả người ngây dại không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Có một dòng điện từ môi lan tới từng ngóc ngách trên cơ thể khiến cả người Thời Tư Nam mềm nhũn, không còn sức lực, hồn phách như lìa khỏi xác bay bay giữa không trung.



Tịch Mộ Thành buông lỏng Thời Tư Nam ra, nhìn thấy dáng vẻ ấy của Thời Tư Nam thì nở nụ cười trầm khàn, bế xốc Thời Tư Nam còn đang ngây ngốc kia lên.
Tịch Mộ Thành lạnh lùng lên tiếng: "Tư Nam là đại tiểu thư nhà họ Thời, sao có thể học ở cái trường hạ đẳng kia chứ. Em không đồng ý."



Ninh Thư lạnh lùng nói: "Cậu có đồng ý hay không liên quan quái gì đến tôi, cậu có tư cách gì mà đòi phản đối."



"Quan hệ giữa em và Tư Nam..." Tịch Mộ Thành còn chưa nói hết, Thời Tư Nam đã cắt ngang lời hắn: "Là cậu - cháu, chỉ là cậu - cháu." 



Tịch Mộ Thành liếc bộ dạng hốt hoảng của Thời Tư Nam, cười giòn một tiếng.



Thời Tư Nam sợ Tịch Mộ Thành sẽ nói ra chuyện giữa hai người nên vội vàng nói lảng sang chuyện khác, cầu xin Ninh Thư: "Mẹ, đừng bắt con tới cái trường kia nữa, con cầu xin mẹ đấy."



"Con thật sự không muốn tới trường nữa?" Ninh Thư lạnh nhạt hỏi. 



Thời Tư Nam gấp gáp gật đầu: "Mẹ, con thật sự không muốn tới đó."



"Tùy con." Ninh Thư không thèm quản Thời Tư Nam nữa.



Thời Tư Nam không ngờ tới Ninh Thư sẽ chấp thuận dễ dàng như vậy nên hơi sững sờ, ngay sau đó liền cười tươi như hoa: "Con cảm ơn mẹ." 



Thời Tư Nam vừa nói vừa ôm chầm lấy Ninh Thư: "Mẹ, cảm ơn mẹ, con yêu mẹ."



"Người con có mùi gì thế?" Ninh Thư không chút khách khí đẩy Thời Tư Nam ra.



Thời Tư Nam bỗng nhiên bị mẹ mình đẩy ra thì hơi đau lòng, không kìm được ngửi quần áo trên người mình. 



Cô đã tắm rồi mà, sao vẫn có mùi chứ.



Ninh Thư uống cạn cốc sữa rồi xách túi đi làm. Thời Tư Nam thấy Ninh Thư cứ như vậy rời đi liền gọi: "Mẹ..."



"Còn chuyện gì nữa?" Ninh Thư ngoảnh đầu lại nhìn Thời Tư Nam. 



Đối diện với ánh mắt bình thản tới lạnh lùng của Ninh Thư, Thời Tư Nam cứ cảm thấy vô cùng khó chịu, phản ứng của mẹ mình thực sự là quá sức bất thường.