Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 782 : Hello, Cậu! 17
Ngày đăng: 06:53 30/04/20
Ninh Thư nhìn một lượt quanh phòng rồi đi đến phía phòng tắm, Thời Tư Nam lập tức chắn trước mặt Ninh Thư, lắc đầu nói: "Mẹ, trong phòng không còn ai khác, chỉ có một mình con thôi."
"Mẹ còn nghe thấy có giọng đàn ông nữa." Ninh Thư nhàn nhạt nói.
Thời Tư Nam lập tức lắc đầu: "Không có ai cả, là con gọi điện thoại đấy."
Điện thoại di động bị tịch thu rồi mà cưng ơi?
Lấy đâu ra điện thoại mà gọi hả?
"Mẹ chỉ xem chút thôi." Ninh Thư vươn tay đẩy đầu Thời Tư Nam ra.
"Ái ôi." Thời Tư Nam kêu lên một tiếng. "Mẹ, nhẫn của mẹ mắc vào tóc con rồi."
Thời Tư Nam khom người gào lên với Ninh Thư.
Ninh Thư nói: "Đừng nhúc nhích, để mẹ gỡ xuống."
Ninh Thư thấy tóc Thời Tư Nam như rong biển trên đầu thì nhổ thêm vài sợi, Thời Tư Nam đau đến kêu trời kêu đất.
Ninh Thư gom mấy sợi tóc lại rồi giật đứt mấy sợi tóc mắc vào nhẫn.
Thời Tư Nam xoa đầu, hỏi Ninh Thư: "Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì?"
"Mẹ tới thăm con đó." Ninh Thư quay người đi đến phòng tắm, Thời Tư Nam lập tức hô lên: "Mẹ..."
Thời Tư Nam hô rất to, trái lại giống như đang nhắc nhở người trong phòng tắm.
Ninh Thư vừa kéo cửa phòng tắm ra thì có một quả đấm to lớn giáng thẳng về phía mặt cô, Ninh Thư không chút suy nghĩ lập tức né tránh, còn âm thầm đẩy Thời Tư Nam lên nhận lấy quả đấm của Tịch Mộ Thành.
Tịch Mộ Thành thấy Thời Tư Nam thì lập tức muốn thu lại nắm đấm, lúc nghiêng người tuy đã giảm bớt sức lực nhưng quả đấm của hắn vẫn quẹt qua mũi của Thời Tư Nam.
Tức khắc máu mũi Thời Tư Nam tuôn trào, Thời Tư Nam một mạch ngất lịm.
Tịch Mộ Thành nhíu chặt mày, vẻ mặt có chút lo lắng, gấp gáp ngồi xổm xuống ôm lấy Thời Tư Nam, máu mũi của Thời Tư Nam quét ra khắp mặt, hai mắt nhắm chặt.
Các điều khoản hợp tác quả thực là mang tiền dâng cho công ty của hắn.
Ninh Thư trực tiếp rút lui, lấy tiền nhà họ Thời, giết người nhà họ Thời, ngược đãi con gái nhà họ Thời, nhà họ Thời rốt cuộc đã làm sai điều gì để bị hắn đối xử như vậy.
Thư kí của Tịch Mộ Thành thấy Ninh Thư như vậy vội vàng nói: "Tổng giám đốc, chuyện này có phải xin phép phó tổng giám đốc một tiếng không."
Ninh Thư lạnh lùng nói: "Xin phép gì chứ, tôi là tổng giám đốc, tôi toàn quyền quyết định."
Ninh Thư nhìn thư kí của Tịch Mộ Thành, nói: "Thư kí Lý có phải không, anh lợi dụng chức vụ nhận hối lộ, bây giờ anh chính thức bị công ty sa thải."
Thư ký Lý sững sờ, lập tức nói: "Tôi là người của phó tổng giám đốc, có sa thải cũng chỉ có phó tổng giám đốc mới có quyền sa thải tôi, vả lại tôi không hề nhận hối lộ."
"Công ty này là của nhà họ Thời, tôi muốn sa thải một thư kí thôi mà cũng phải phiền phức như vậy sao, anh không chỉ nhận hối lộ mà còn quấy rối nhân viên nữ trong công ty, đã có người tố cáo anh với công ty rồi."
Thư kí Lý mặt tái xanh, xoay người rời khỏi văn phòng, gọi điện cho Tịch Mộ Thành.
Tịch Mộ Thành đang bù đầu chuyện của câu lạc bộ, nhân viên làm việc trong câu lạc bộ bị bắt về đồn cảnh sát không ít, bây giờ Tịch Mộ Thành phải tìm cách khơi thông con đường ách tắc này.
Hắn làm gì có thời gian để ý tới một tên thư ký quèn chứ. Mấy dự án hợp tác kia đối với Tịch Mộ Thành mà nói chỉ là những miếng lời nhỏ như mắt muỗi, hoàn toàn không đáng kể.
Câu lạc bộ mới là con gà đẻ trứng vàng.
Thư ký Lý nào có biết mình đã trở thành pháo hôi trong cuộc đấu đá giữa hai bên, hắn bây giờ còn muốn tranh thủ thu vén quyền lợi cho bản thân.
Thư kí Lý lên tiếng: "Tổng giám đốc phải trả cho tôi tiền lương một năm và tiền thưởng tương ứng với một nửa số tiền lương suốt cả một năm đó nữa."
Ninh Thư nghe thấy thư ký Lý đòi công ty phải trả một năm tiền lương, lại còn thêm tiền thưởng bằng năm mươi phần trăm số tiền lương một năm, cũng chính là đòi một năm rưỡi tiền lương.
Hắn là một thư ký cấp cao trong công ty, lương tháng tuyệt đối không hề thấp, vậy mà bị đuổi việc rồi vẫn còn đòi công ty phải trả một năm rưỡi tiền lương.
Trả cho hắn ba tháng lương đã là quá sức tận tình tận nghĩa với hắn rồi.
Mặt mũi để đâu hết rồi? Mở mồm nói ra những lời này mà không thấy xấu hổ à?