Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 811 : Hệ thống minh tinh siêu cấp 7
Ngày đăng: 06:53 30/04/20
Dương Vũ Huy mặc dù không để ý đến Lý Tân Trạch, nhưng đối với Trần Gia Nam lại sinh cảm giác rất tức giận, cảm giác mình thật ngu ngốc, mới có thể thầm mến Trần Gia Nam lâu như vậy.
Thật là ngốc!
Trần Gia Nam kia chính là loại gái lẳng lơ, tham hư vinh mà thôi, sẽ có một ngày cô hối hận.
Dương Vũ Huy trở về ký túc xá mở máy tính ra, hắn hiện tại phải dùng đến số vốn dự phòng, bởi vì giờ còn phải đi học, đối với tương lai của mình Dương Vũ Huy đã có hoạch định, cần tận dụng thời gian còn đi học, kiếm đủ số vốn.
Viết, viết ca khúc, viết kịch bản, những thứ này đều là tài nguyên vô giá.
Chỉ là Dương Vũ Huy mở máy tính ra, sau đó không tìm thấy bản thảo của mình nữa, Dương Vũ Huy trong lòng lập tức giật mình, mở đi mở lại từng tệp thư mục tìm bản thảo.
Thế nhưng tất cả bản thảo đều biến mất không còn chút dấu vết.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy.
Nhiều bản thảo như vậy, có một số bài hắn còn thức đêm để viết, ấp ủ mong chờ lẫn dào dạt tình cảm viết ra, bởi vì hắn biết những thứ này sẽ rất hot, cho nên tràn đầy nhiệt tình, nhưng bây giờ bản thảo tự nhiên đều biến mất!
Biến mất rồi, biến mất rồi!!!
Dương Vũ Huy tức đến mức hận không thể đập máy tính đi, tức giận quay qua người trong ký túc xá chất vấn: “Có phải các người động tới máy tính của tôi hay không, thứ tôi để trong máy tính biến mất hết rồi.”
Hai người bạn cùng phòng Dương Vũ Huy nhìn nhau, lắc đầu nói: “Bọn tôi vốn dĩ không động chạm đến máy tính của ông, máy tính của ông không phải vẫn để trong ngăn kéo à?”
Thời gian trước Dương Vũ Huy mua một cái máy tính xách tay, giống như tìm được bảo bối, ai có thể động được vào máy tính của hắn chứ.
Bây giờ xảy ra chuyện lại gào lên với bọn họ, người trong phòng ký túc xá rất khó chịu.
Nhưng hiện giờ Dương Vũ Huy tức muốn nổ tung, hắn viết bài vất vả như vậy, giờ nói mất là mất.
Hệ thống tìm kiếm trong đầu hắn chỉ đủ để tìm kiếm, nhưng không thể copy - paste, cho nên, những bản thảo kia đều là hắn gõ ra từng chữ một.
Dương Vũ Huy dành hết thời gian của mình cho đống bản thảo, hai tháng thức trắng, cuối cùng cũng viết lại hết được chỗ bản thảo đó.
Lập tức hào hứng công bố trên trang web, thế nhưng nhập tên sách, lại được thông báo tên sách đã tồn tại.
Dương Vũ Huy hơi sửng sốt, mắng một câu gặp quỷ rồi.
Những cái tên này chỉ có hắn biết, giờ còn có người có cùng tên sách với hắn.
Dương Vũ Huy tìm ra chúng, giờ phát hiện cái này đã được công bố từ lâu, ấn mở nội dung, giống với cái của hắn y như đúc.
Dương Vũ Huy đầu lờ mờ như bị búa tạ rơi vào, điều này sao có thể, hắn xác định thế giới này không có những thứ này, nhưng bây giờ là thế nào?
Dương Vũ Huy thần xui quỷ khiến đi thăm dò người khác, đã tìm tòi ra rồi, hơn nữa mỗi bút danh cũng không giống.
Tay nhấn chuột của Dương Vũ Huy run lên.
Cái này nhất định là của hắn, bây giờ bị người ta công bố lên mạng trước, hơn nữa không nhiều không ít, đúng bằng số lượng của hắn.
Những bài này rất được hoan nghênh, độc giả rất nhiều.
Dương Vũ Huy gõ xuống phần bình luận: “Đây là sao chép của tôi, cái này là do tôi viết, là của tôi!!!”
Dương Vũ Huy lần này cũng không nén được sự tức giận trong lòng mình nữa, đem đập máy tính.
Vốn dĩ nguyên đám bản thảo không thấy đã đủ bốc hỏa, vất vả gõ lại bản thảo, hiện tại phát hiện nó đã được công bố từ trước.
Đồng thời trong lòng Dương Vũ Huy lại cảm thấy khó hiểu, lẽ nào thế giới song song này còn có người khác sống lại.
Bên này Ninh Thư đang uống nước, thấy Dương Vũ Huy để lại bình luận thảm thiết, dù qua mạng, Ninh Thư cũng có thể cảm nhận được Dương Vũ Huy tức đến hộc máu.