Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 82 : Thê tử của tổng tài (14)

Ngày đăng: 06:43 30/04/20


Edit: Akito



Thế giới này ghê gớm đến mức làm cho Ninh Thư có loại xúc động muốn hủy diệt thế giới, nghe thấy Tô Lan đúng tình hợp lý chỉ trích, Ninh Thư có loại cảm giác không phản bác được.



Thật sự là một thế giới vặn vẹo a, Ninh Thư tỏ vẻ chính mình chịu không nổi rồi.



Chưa bao giờ ăn thịt người uống khói lửa nhân gian, không có tiếp xúc với người trong xã hội, sống đúng là tùy hứng như vậy.



“Ba, chuyện này con không có cách nào, mọi người vẫn là trở về đi, trên tay không phải còn có chút tiền sao, có thể đem đông sơn tái khởi.” Tình huống hiện tại thế nhưng so với bên trong cốt truyện tốt hơn nhiều, như vậy vẫn chưa thấy thỏa mãn, chỉ có thể nói người thật sự quả là lòng tham không đáy.



“Ba, con đã nói…”



“Câm miệng, cậu không được mở miệng nói chuyện, bằng không thì tôi liền đánh cậu cho tới khi không nói chuyện được nữa.”



Tô Lan há miệng đã bị Ninh Thư cắt đứt.



Tô Lan oán hận lại kiêng kị mà nhìn Ninh Thư, Ninh Thư căn bản cũng không có để ý tới ánh mắt của Tô Lan, ở trong mắt Ninh Thư, Tô Lan căn bản vốn dĩ cũng không phải một thằng đàn ông, không có chút trách nhiệm mà đàn ông nên có, cùng Tiêu Diễn chính là hai tên cặn bã.



Tô Bác lại lần nữa nghe thấy con gái cự tuyệt, mặt già cũng không nhịn được, trừng mắt liếc nhìn Ninh Thư, thời điểm chuẩn bị rời đi, đột nhiên liền nghe được tiếng người hầu hô: “Lão gia và phu nhân trở về rồi, mau chạy ra nghênh đón.”



Chỉ trong chốc lát, hai hàng người hầu liền đứng chỉnh tề, từ cửa ra vào cho đến tận phòng khách, bày trận lớn như vậy.



Đầu tiên là Tiêu lão gia tử bước xuống, tiếp theo chính là Tiêu Diễn ôm Tô Tiểu Bảo, Tô Manh nắm tay Tô Đại Bảo.



Giẫm lên thảm, một nhà sáu người chậm rãi đi vào, Tiêu lão gia tử uy nghiêm vô cùng, Tiêu phu nhân có vẻ đẹp đẽ ung dung cao quý của phu nhân nhà giàu, Tiêu Diễn ôm tiểu công chúa một thân váy bồng bồng, 




Diễn nhìn nhau cười, hai người tay trong tay, “Trên thế giới còn có nhiều chuyện tốt đẹp hơn, chị họ, chị cũng có thể buông đi, tìm kiếm một cuộc sống mới, chị cứ chấp nhất như vậy sẽ khiến mọi người đều đau khổ.”



Ninh Thư cảm giác dạ dày đều quay cuồng, cầu đừng ghê tởm người, Tô gia đều đã bị Tiêu gia gài bẫy trở thành như vậy, hiện tại blah blah nói không báo thù, muốn cùng nhau tha thứ sinh hoạt hạnh phúc ở bên nhau, lại muốn cô rời khỏi thành toàn các người.



Ninh Thư cảm thấy tam quan của mình đều nát thành nhân bánh sủi cảo rồi.



“Mẹ tuyệt đối không đồng ý hai đứa ly hôn.” Tô phu nhân xanh mặt nói, càng thêm âm tàn trừng mắt nhìn Tô Manh, trong ánh mắt mang theo oán độc khắc cốt.



Tiêu Diễn chặn ánh mắt Tô phu nhân nhìn về phía Tô Manh, tránh cho người phụ nữ mình yêu bị kinh hãi, cười lạnh nói: “Quả nhiên là mẹ thế nào thì con gái sẽ thế ấy, ác độc giống nhau, chuyện hôn nhân này các người nhất định phải bỏ, không ly hôn cũng phải ly hôn.”



Tô Lan cau mày hướng Tô phu nhân nói: “Chị cùng anh rể căn bản là không có tình yêu, mẹ, mẹ cứng rắn ghép hai người ở bên nhau như vậy, chỉ sẽ tạo thêm nhiều bất hạnh cùng thống khổ cho nhiều người.”



“Con…” Tô phu nhân không thế tưởng tượng mà nhìn con trai của mình, thân thể lảo đảo hai cái.



“BA~, BA~ …”



Ninh Thư đối với Tô Lan chính là cho hai bàn tay, Tô Lan oán hận mà nhìn Ninh Thư, “Chị lại đánh tôi.”



Tô Manh chỉ vào Ninh Thư, “Cô làm sao vậy, sao có thể đánh người như thế.” Sau đó ánh mắt nhìn về phía Tô Lan mang theo an ủi.



Tiêu Diễn thấy một màn như vậy, lại nhớ tới cảnh tượng bị Ninh Thư đánh ở trong bệnh viện kia, cái này liền cảm giác giống như đang đánh ở trên mặt của hắn vậy, thực đau thực nhức.



Đôi mắt Tiêu Diễn đỏ bừng mà nhìn Ninh Thư.