Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 827 : Hệ thống minh tinh siêu cấp 23

Ngày đăng: 06:54 30/04/20


Ninh Thư nhẹ nhàng đi vào trong ký túc xá, không mở đèn, đi thẳng vào phòng rửa mặt, tắm rửa sạch sẽ, rồi giặt sạch quần áo bẩn.



“Trần Gia Nam, cô có bị bệnh không vậy, không nghịch máy tính thì lại giặt quần áo buổi tối, cô không thể yên tĩnh được à.” Phương Mộng Hàm tức giận quát: “Có để người ta ngủ không vậy?”



Ninh Thư không thèm để ý tới Phương Mộng Hàm, phơi quần áo lên ban công, sau đó dùng máy sấy sấy tóc. 



“Trần Gia Nam, cô cố ý phải không?” Phương Mộng Hàm kéo rèm ra, sắc mặt khó coi quát Ninh Thư.



“Tôi không thể để tóc ướt đi ngủ được.” Ninh Thư sấy tóc gần khô rồi mới ngồi xếp bằng, bắt đầu tu luyện.



Đang tu luyện thì ngủ thiếp đi. 



Dương Vũ Huy ngủ cả đêm trong hẻm với bộ dạng bị cướp.



Sáng sớm, lúc tỉnh lại, mặt trời đã lên rồi, Dương Vũ Huy liền thấy toàn thân đều khó chịu.



Đầu tiên môi của hắn có vẻ không khép được, nước bọt chảy ròng ròng, cổ dính nhơm nhớp, chắc chắn nước bọt đêm qua chảy dính lên quần áo rồi. 



Dương Vũ Huy cảm thấy trên mặt mình hơi ngứa, cảm giác như có con kiến đang bò bên trong, rất ngứa, giống như bò trên tim vậy.



Dương Vũ Huy không nhịn được sờ mặt mình, nhưng vừa giơ tay lên lại cảm thấy cổ tay rất đau.



Dương Vũ Huy lấy tay sờ mặt mình, sờ được một vũng nước bọt, hơn nữa khóe miệng còn hơi mở ra. 



Dương Vũ Huy cảm giác bàn tay đau nhức kinh khủng, đưa lên lắc lắc, càng lắc càng đau.



Dương Vũ Huy nhìn cổ tay mình, cổ tay đỏ ửng một chòm, hơn nữa còn rất sưng, mười ngón tay cũng sưng như củ cà rốt.



Da nóng bỏng, gân mạch trên lòng bàn tay và ngón tay đều nổi hết lên. 



Rốt cuộc đêm qua bóng đen kia đã làm gì hắn.



Dương Vũ Huy vội vã đứng lên chuẩn bị đến bệnh viện, thấy có chút giấy vụn trên mặt đất, Dương Vũ Huy vội lấy ví ra, chi phiếu bên trong đã biến mất.




Ông trời khốn kiếp! 



Dương Vũ Huy toàn thân run rẩy về căn nhà ở tiểu khu, cơ thể Dương Vũ Huy run ngày càng dữ dội, lúc thì lạnh lúc lại nóng.



Dương Vũ Huy nằm trên đệm, dùng chăn quấn kín cơ thể.



Miệng bị lệch, thoạt nhìn ngũ quan rất quái dị. 



Dương Vũ Huy cảm thấy tay khó chịu muốn chết, đôi tay nóng bỏng như được luộc chín, lại còn sưng rất khó chịu, ngay cả gập lại cũng không nổi.



Dương Vũ Huy chật vật cầm điện thoại di động lên, gọi một cú điện thoại cho Phương Mộng Hàm.



Dương Vũ Huy bây giờ đến lời cũng nói không rõ lắm, khóe miệng liên tục chảy nước bọt, khó khăn nói: “Em… em đến đây.” 



Phương Mộng Hàm ở đầu dây bên kia vốn không nghe rõ Dương Vũ Huy nói gì, lại nhìn lại tên người gọi.



Đúng là đàn anh mà, chẳng lẽ đàn anh ấn nhầm nút, gọi: “Đàn anh, rốt cuộc anh có nhà không vậy?”



Dương Vũ Huy nghe thấy lời Phương Mộng Hàm nói, nằm ra mép giường, nhổ nước bọt trong miệng ra, lớn tiếng gầm lên: “Anh bảo em đến đây.” 



Không khí bỗng đầy đủ một cách bất ngờ, hắn nói rõ ràng từng chữ một!



Phương Mộng Hàm cắn môi, thu dọn chút đồ đạc rồi lấy túi đi đến nhà Dương Vũ Huy.



Ninh Thư dựa vào ghế máy tính, thấy Phương Mộng Hàm còn đi tìm Dương Vũ Huy, liền nghi ngờ có khi nào đêm qua mình ra tay thất bại rồi không. 



Chẳng lẽ do trời quá tối, cô không đâm chuẩn huyệt vị, sao cô lại có cảm giác Dương Vũ Huy không hề xảy ra chuyện nhỉ?



Nếu lần này thất bại, Dương Vũ Huy chắc chắn sẽ phòng bị, sau này sẽ không còn cơ hội ra tay nữa rồi.



Đáng tiếc quá.