Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 85 : Thê tử của tổng tài (17)

Ngày đăng: 06:43 30/04/20


Edit: Akito



Tiêu Diễn cùng hai đứa nhỏ đi vào Tiêu gia, thời điểm trông thấy Ninh Thư, vẻ mặt ba người đồng thời cứng đờ, trên mặt lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng nổi.



Tiêu Diễn là người lớn, tức khắc thu hồi thần sắc thất vọng, nhưng hai đứa nhỏ miệng lại móp méo, liền sắp khóc lên rồi, đặc biệt là Tô Tiểu Bảo, oa một tiếng khóc lên.



Tiếng khóc thực tức tối, Tô Tiểu Bảo một bên khóc một bên lau nước mắt, ánh mắt nhìn Ninh Thư mang theo tức giận cùng thất vọng.



Ninh Thư nhíu mày, như thế nào, thấy cô không có chết, khỏe mạnh đứng ở nơi này có phải hay không thực thất vọng đi.



Trông thấy hai đứa bảo bối, trên mặt Tiêu lão gia tử cùng Tiêu phu nhân tức thì liền mang theo vẻ tươi cười, liên thanh nói muốn chết, ai nha, nghĩ đến hai đứa tâm đều đau blah blah blah.



Hai đứa nhỏ vừa đến, liền lập tức đập tan bầu không khí trầm trọng ở Tiêu gia, Tô Tiểu Bảo một bên làm nũng bán manh, một bên dùng ánh mắt oán hận mà nhìn Ninh Thư.



Ánh mắt Ninh Thư cùng Tiêu Diễn đối thượng, Tiêu Diễn tức thì cảm giác mình giống như bị một thùng nước đá giội lên vậy, sau đó lại có cảm giác bị đông lạnh thành băng.



Cái loại bị hiểu rõ này, thật giống như trong lòng của mình đang suy nghĩ cái gì đều bị đối phương biết rõ, trong nội tâm Tiêu Diễn xông lên một tầng tức giận cùng chột dạ.



“Cô người phụ nữ độc ác này, lại nháo ra sự tình gì rồi?” Tiêu Diễn dẫn đầu hướng Ninh Thư gào thét, Ninh Thư lạnh lùng nhìn hắn một cái, đi về phía trước một bước, Tiêu Diễn không tự giác liền lui về phía sau một bước.



Ngay sau đó ý thức được mình cư nhiên sợ người phụ nữ ác độc dối trá này, tức khắc tức giận quát: “Cô…”



Lúc này, một người mặc cảnh phục đi vào, là đội trưởng của cảnh đội đêm qua.



Lúc đội trưởng tiến vào, không có người nào của Tiêu gia lên tiếng chào hỏi, Ninh Thư hướng đội trưởng hỏi: “Đội trưởng, người phụ nữ kia nhận tội sao?”



Đội trưởng nhìn Ninh Thư, nói: “Nhận tội rồi, bà ta nói là vì hận cô nên mới nổi lên sát tâm đối với cô.”



Hay lắm, cô cùng một nữ đầu bếp thì có thù hận gì, Ninh Thư liếc qua Tiêu Diễn, Tiêu Diễn ngồi ở trên ghế sa lon, thần sắc có vẻ thỏa thuê đắc ý, ánh mắt nhìn cảnh sát thực khinh miệt.
Quả nhiên là chiến trường không thấy máu a, thay đổi trong nháy mắt.



Tiêu gia hoàn toàn thất bại, nhanh đến nỗi người Tiêu gia còn chưa kịp phản ứng là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cứ như vậy liền phá sản rồi.



Tiêu lão gia tử tựa hồ già đi mười tuổi, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ tuyên bố Tiêu gia phá sản.



Nếu như phá sản, thì đống phòng ở này sẽ là của ngân hàng, người Tiêu gia cũng không thể ở chỗ này nữa, điều này lại khiến cho Tiêu lão gia tử thiếu chút nữa nôn ra máu, cả đời tung hoành lại có một kết cục như vậy.



Sự tình phát triển đến hoa mắt chóng mặt, làm người ta không thể nắm bắt được, lúc này Ninh Thư mới rõ ràng cảm thấy được nam phụ cùng nam chính so ra không kém, thậm chí còn so với nam chính trâu bò hơn, bất động thần sắc như vậy liền khiến cho Tiêu gia phá sản, người khủng bố như thế liền yêu thích nữ chính, dốc sức liều mạng muốn làm hiệp sĩ tiếp mâm.



Ngay tại thời điểm Tiêu gia đang mưa rền gió dữ, đội trưởng trực tiếp mang theo một đội cảnh sát, đem Tiêu Diễn bắt lại, Tiêu Diễn kịch liệt giãy dụa, la to: “Mấy người dựa vào cái gì mà bắt tôi.”



“Các người sao có thể vô duyên vô cớ bắt người, còn có nguyên tắc trình tự hay không.” Tiêu lão gia tử lạnh giọng nói, tuy rằng hiện tại Tiêu gia đã suy bại, nhưng Tiêu lão gia tử vẫn như trước xương cốt cứng rắn, thời điểm đối mặt với đội trưởng, bộ dạng vẫn như cũ cao cao tại thượng.



Đội trưởng mặt không biểu tình mà lấy ra một tờ giấy, nói: “Đây là lệnh bắt giữ, Tiêu Diễn bị tình nghi là người có mưu đồ mua chuộc kẻ khác giết người, giết hại vợ của mình, hiện tại phải mang về thẩm vấn.”



Thân thể Tiêu Diễn cứng đờ, oán hận mà nhìn về phía Ninh Thư, quát: “Cô người phụ nữ ác độc này, tôi sẽ 



không bỏ qua cho cô.”



A tịch a, Ninh Thư đột nhiên cảm thấy, cùng người như vậy so đo chính là khiến mình tự tìm phiền phức, Ninh Thư không có để ý đến Tiêu Diễn đang gào thét, hướng đội trưởng nói: “Đội trưởng, ngài xem hắn vẫn còn đe dọa tôi đây này.”



Ninh Thư lời này vừa nói ra, lập tức liền tiếp nhận vài đạo ánh mắt oán phẫn, bao gồm Tô Manh cùng một đại bang người Tiêu gia.



“Chị họ, chị như thế nào có thể làm như vậy.” Tô Manh lui về phía sau hai bước, một bộ biểu tình không thể tin được, “Chẳng lẽ chị cứ hận Tiêu Diễn như vậy, làm như thế, trong lòng của chị cảm thấy thoải mái sao? Chị làm như vậy, sẽ chỉ làm Tiêu Diễn càng thêm hận chị, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không yêu chị đâu.”



Ninh Thư hai lời chưa nói, trực tiếp cho Tô Manh một cái tát, “Câm miệng, bằng không tôi rút đầu lưỡi của cô ra.”