Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 851 : Ai là hung thủ 12

Ngày đăng: 06:54 30/04/20


Nhìn người chết trong trạng thái này, Ninh Thư như cảm thấy bị một cái chày lớn đập thẳng vào tim, choáng đầu hoa mắt.



Dạ dày Ninh Thư cồn cào muốn nôn, đặc biệt trong phòng đầy mùi máu trộn lẫn dịch vật trong nội tạng.



Khiến người ta ghê tởm không gì sánh được. 



Khiêu chiến năng lực chịu đựng của người ta hết lần này đến lần khác.



Đại thúc vẫn lạnh lùng nhìn về thi thể, xoay người rời đi, chắc không định nghiệm xác rồi.



Đúng là một pháp y không chuyên ngiệp, nhưng thi thể đã bị mổ ra, cũng có khác gì nhau đâu. 



Ninh Thư bịt mũi đi vào phòng, phòng này rất nhỏ, góc nhà có một cái bô, dùng làm nhà vệ sinh tạm thời.



Buổi tối trời rất lạnh, nhà vệ sinh ở sân sau, lúc chạy lên chạy xuống cũng khiến tất cả mọi người không nghỉ ngơi được, hơn nữa trời cũng rất lạnh.



Cũng có thể nói lúc người này đi vệ sinh, bị người cởi hết quần, treo ngược lên. 



Thi thể vẫn ấm, thân thể bị mổ xẻ còn bốc hơi nóng. Vật tượng trưng của đàn ông cũng đã biến dạng.



Miệng bị nhét vải, tròng mắt lồi ra, đã thoi thóp, lúc thấy Ninh Thư, ánh mắt cầu xin, cuối cùng vẫn không qua khỏi.



795 đi tới, liếc qua thi thể, lắc đầu nói: “Quá tàn nhẫn.” 



Như vậy sẽ khiến người ta chịu vô vàn đau đớn.



Ninh Thư thở dài, nói với 795: “Đưa cậu ta xuống.”



Tính xem đây là người thứ mấy, người thứ tám rồi. 



“Tôi làm là được rồi.” 595 đưa thi thể xuống, lúc khiêng xuống, vết máu rất dài chảy xuống mặt.



Ninh Thư xuống lầu, thấy Lưu Man Man đang mang thai nhìn thi thể bị cưa, trong mắt đều là khoái ý.



Nàng xoay đầu lại thấy Ninh Thư, lập tức cúi đầu, rúc vào trong góc phòng. 



Ninh Thư đi đến chỗ Lưu Man Man, hé mắt hỏi: “Hắn là kẻ cưỡng hiếp cô ư.”
“Các người đang làm gì đó?” Bà chủ nhà thấy Ninh Thư đang quỳ rạp trên mặt đất, đập gậy hỏi. 



“Cháu rớt đồ, cháu đang đi tìm.” Ninh Thư bò dậy từ dưới đất.



Đại thúc ngồi một bên quan sát Ninh Thư, khịt khịt mũi, ngửi thấy một mùi rất thối.



Đại thúc xoay người đi lên lầu. 



“Cô đang tìm cái gì?” Tiểu Lan hỏi Ninh Thư.



“Một viên đá trên kẹp tóc.” Ninh Thư nói dối.



Mắt Tiểu Lan cứ nhìn chăm chăm vào một chỗ. 



“Bà nói lại chết thêm một người, phải không?” Tiểu Lan hỏi: “Rốt cuộc nguyên nhân gì khiến người liên tiếp chết vậy?”



Ninh Thư ôm đầu, cô cũng muốn biết rốt cuộc nguyên nhân là gì.



Một tiếng “rầm” vang thật lớn từ trên lầu, như có vật gì nặng rơi lên sàn nhà. 



Ninh Thư giật mình, lại xảy ra chuyện rồi.



Ninh Thư chạy lên lầu, thấy một nữ sinh té trên mặt đất, mặt nàng bị một cây búa chém trúng, búa lún sâu vào trong xương mặt.



Ninh Thư đến điên người mất, sao lại có một người chết. 



“Sao có thể như vậy...” Sắc mặt Phàn Tuấn Dương ngày càng sợ hãi, trông có chút điên cuồng: “Nhất định phải rời khỏi nơi này, không thể ở lại đây.”



Ninh Thư hỏi Phàn Tuấn Dương: “Rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà nhất định phải đến nơi này trong thời tiết này để tìm tranh dân gian chứ.”



Phàn Tuấn Dương đưa hai tay lên ôm đầu: “Tôi nghe Phan Thìn nói nơi này có cảnh tuyết đẹp vô cùng nên mới tới.” 



Nhưng Phan Thìn đã chết.



Ninh Thư liếc thấy trên cổ Phàn Tuấn Dương có dây đỏ, vì để trong áo nên không biết bên trên đeo cái gì