Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 853 : Ai là hung thủ 14
Ngày đăng: 06:54 30/04/20
Bà lão đập gậy, sắc mặt rất khó chịu: “Cứu các người, bà cháu tôi chỉ có đường chết đói, sao các người không nghĩ cho chúng tôi đi.”
Phàn Tuấn Dương thở dài, đúng là tình thế khó xử mà.
“Ngày mai đành phải đến mấy nhà khác xem còn lương thực hay không.” Bà lão chống gậy đi vào gian phòng bên cạnh nhà chính, Tiểu Lan bám lấy góc áo của bà lão, đi theo vào phòng.
Ninh Thư hơi nhíu mắt, nhìn kỹ dây đỏ trên cổ Tiểu Lan và Phàn Tuấn Dương, cảm giác giống vô cùng.
Ninh Thư lại kiểm tra cổ những người khác, không hề thấy dây đỏ.
Nhưng mùa đông nên mọi người mặc rất nhiều quần áo, có mấy người còn đeo khăn quàng trên cổ, căn bản không nhìn thấy.
Nếu có cơ hội nhất định phải nhìn thử thứ trên cổ Phàn Tuấn Dương và Tiểu Lan.
Bởi đại thúc nói tối nay tất cả mọi người đều không được rời khỏi, dù đi vệ sinh hay làm những chuyện khác, đều phải báo cáo.
Một số người lấy chăn khoác lên người, ngồi sát vào nhau để sưởi ấm.
Ninh Thư ngồi xếp bằng ở trong góc, nhắm mắt lại tu luyện, nhìn như đang ngủ.
Vương Kiệt ngồi cạnh Ninh Thư, Ninh Thư mở mắt, cảnh giác nhìn hắn: “Cậu làm gì đó?”
“Không có gì.” Vương Kiệt cười: “Thực ra tôi rất thích cô, không biết chúng ta còn sống được bao lâu, trước khi chết tôi muốn nói cho cô biết cảm giác trong lòng tôi.”
Ninh Thư nghiêng người: →_→
Tên này thích nguyên chủ?
Mẹ kiếp, sao trước không thấy hắn xum xoe?
Bây giờ lại đột nhiên chui ra, có quỷ mới tin.
Chắc không phải trước khi chết muốn làm ra chút bước tiến có tính đột phá, tranh thủ ngủ được một lần chứ.
Không phải đầu óc Ninh Thư đen tối, mà loại sinh vật mang tên nam nhân này, kỳ thực còn khó đoán hơn so với nữ nhân, phải có lợi mới có thể xum xoe.
Trong lúc sợ hãi tột độ, lại nảy sinh suy nghĩ bình thường không dám nghĩ trong đầu.
Ninh Thư xê sang bên cạnh, tách xa Vương Kiệt, dù sao người này cũng đem lại cho cô cảm giác rất không tốt.
Lưu Man Man ngồi xổm trong góc nhỏ giọng nói: “Tôi muốn đi vệ sinh.”
Ninh Thư đang thấy phiền vì tên Vương Kiệt bên người, nghe thấy lời Lưu Man Man, liền nói: “Tôi đi với cô.”
Ninh Thư: →_→
Đây là đang cười nhạo cô sao?
Ninh Thư nhìn về căn phòng bà chủ nhà và Tiểu Lan, bởi vì mắt Tiểu Lan không nhìn thấy, nên bà lão đến ngủ cùng.
Chưa biết chừng phòng của họ có thông đạo có thể đi ra ngoài được cũng nên.
Nhất định phải tìm một cơ hội vào phòng của họ xem thử.
Ninh Thư nhìn Phàn Tuấn Dương đang dựa vào tường ngủ, trên cổ của hắn vẫn đang đeo dây đỏ, Ninh Thư quay đầu nhìn dao giải phẫu trong tay đại thúc, hỏi: “Có thể cho tôi mượn cây dao một lúc được không.”
Đại thúc liếc nhìn Ninh Thư, đưa dao phẫu thuật cho cô.
Ninh Thư nhận lấy dao nhỏ, luồn vào dây đỏ trên cổ Phàn Tuấn Dương, cắt đứt, rồi cẩn thận lấy mặt vòng ra.
Phàn Tuấn Dương động đậy, như sắp tỉnh lại, Ninh Thư vội vàng cất mặt vòng đi.
“Cảm ơn.” Ninh Thư trả dao giải phẫu cho đại thúc, cúi đầu nhìn mặt vòng trong tay, mặt vòng này rất phổ biến, là một viên đá rất đơn giản. Viên đá tròn trịa, trên mặt có một hình vẽ khó hiểu.
Rất trừu tượng, Ninh Thư cũng không nhìn ra đó là vật gì.
Đại thúc đưa tay về phía Ninh Thư, Ninh Thư đưa mặt vòng cho đại thúc.
“Lau sạch rồi hãy đưa cho tôi.” Đại thúc không nhận lấy.
Ghét nhất là mấy cái bệnh kỳ dị như vậy, lúc nào rồi còn như vậy chứ?
Ninh Thư lau mặt vòng lên người, rồi mới đưa cho đại thúc, dù lau thì bên trên vẫn có vi khuẩn.
Đại thúc cầm viên đá quan sát một lát, nhếch miệng cười: “Đây là đồ tốt đó.”
Ninh Thư nhớ lại những sách mình đọc qua, trong sách cũng không hề giới thiệu về vật này?
“Đây là vật gì?” Ninh Thư nhỏ giọng hỏi.
“Thứ này có thể cải tử hoàn sinh, cô tin không?” Đại thúc nhướng mày nói.
Ninh Thư lập tức hỏi: “Đây là bảo bối gì?”
“Không nói cho cô biết.” Đại thúc cất đồ đi.