Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 857 : Ai là hung thủ 18
Ngày đăng: 06:54 30/04/20
Ninh Thư cảm giác lúc này Phàm Tuấn Dương rất nôn nóng, rất bất an, thế nên mới có thể nói ra những lời uy hiếp, trước kia Phàm Tuấn Dương vốn không phải là loại người này.
Có cảm giác như chó cùng rứt dậu.
Mọi người lạnh đến nỗi nước mũi cũng rớt xuống, bọn họ bưng bát nước nóng lên uống thì mới khiến thân thể ấm lên một chút, bây giờ mà bắt họ đi, thì dù có nói gì họ cũng sẽ không đi.
Quanh đi quẩn lại lại trở về đây, cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Trong lòng Ninh Thư có một điều khó hiểu, đại thúc là người nhàm chán như vậy sao? Không có chuyện gì làm nên dẫn mọi người đi một vòng?
Ninh Thư suy ngẫm trong lòng, cô thật sự phiền chán trò giết người không ngừng này lắm rồi, còn không bằng chủ động xuất kích.
Dù sao Ninh Thư suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra kẻ nào là hung thủ, có mấy người đáng nghi, cô cảm thấy tất cả mọi người đều là hung thủ.
Ninh Thư nhìn vào cổ Tiểu Lan, sợi dây đỏ đó treo thứ gì cơ chứ?
Bọn họ không được ăn cơm, bà cụ không chuẩn bị thức ăn cho họ, dù sao thì cũng đã trở mặt rồi.
Có thể có một ngụm nước nóng uống cũng là tốt lắm rồi, Ninh Thư lấy màn thầu đen lúc sáng ra, bánh màn thầu thiu rồi, thật sự không nên ăn.
Ninh Thư chậm rãi gặm.
Mọi người hoặc ngồi hoặc đứng trong nhà chính, tuy là vẫn lạnh, thế nhưng vẫn thoải mái hơn so với đất băng trời tuyết, điều bất ngờ chính là không ai oán giận cả.
Ninh Thư ngồi xếp bằng ở chân tường, trong lòng thậm chí đang suy nghĩ Tiểu Lan có phải mù thật hay không, hay là cô ta đeo kính sát tròng?
Ninh Thư nhắm mắt lại tu luyện, nhà chính chìm trong im ắng.
Chỉ có tiếng hít thở phập phồng.
Không biết tu luyện được bao lâu, bên tai cô loáng thoáng có tiếng bước chân, Ninh Thư mở mắt, thấy trong phòng thiếu Phàn Tuấn Dương, Vương Kiệt, ngay cả đại thúc nằm trên ghế cũng không thấy đâu nữa.
Đi đâu hết rồi?
Ninh Thư nhẹ nhàng rời khỏi nhà chính, cô đi khắp nơi tìm mấy người mất tích, cuối cùng cô phát hiện hai bóng đen ở hậu viện.
Ninh Thư ẩn nấp thật cẩn thận, cô vểnh lỗ tai lên nghe xem hai người này đang nói cái gì.
Cô loáng thoáng nghe được “Anh dám phạm quy”.
“Tôi không quan tâm nhiều như vậy, cô trả thứ đó lại cho tôi.”
Lúc Trương Gia Sâm quay lại, sắc mặt hắn khó coi vô cùng.
Thấy ngươi không vui, ta lại rất vui.
Nếu ngươi bình an, thì thật là chán.
Tuy cô không chiếm được thứ gì nhưng thấy Trương Gia Sâm lãng phí thời giờ, tâm trạng Ninh Thư vô cùng tốt.
Trương Gia Sâm ngồi bên cạnh Ninh Thư, Ninh Thư ngửi được mùi máu tanh trên người hắn, cô mở mắt dịch sang bên cạnh.
Trương Gia Sâm không để ý hành động của Ninh Thư, ánh mắt chầu chực nhìn theo đại thúc, hắn xoa xoa ngón tay.
Ninh Thư vô cùng xấu xa mà hy vọng Trương Gia Sâm vùng lên đánh nhau với đại thúc, sau đó bị tiêu diệt thì tốt biết bao.
Thế nhưng Trương Gia Sâm không có bất kỳ hành động nào như dự liệu của Ninh Thư, hắn ta là loại người kín đáo và có thể nhịn nhục.
Bây giờ lại chết hai người nữa, Tiểu Lan và Phàn Tuấn Dương đã chết rồi.
Hai người đáng nghi nhất đã chết, có điều hai người này vẫn có liên quan đến những vụ án mạng khác.
Phàn Tuấn Dương muốn cướp ngọc bội của Tiểu Lan, kết quả bị Trương Gia Sâm giết.
Trong lòng Ninh Thư lại càng đề cao cảnh giác đối với Trương Gia Sâm, người không thù không oán với hắn, nói giết là giết, một chút cũng không nương tay.
Mình và hắn có thù hận như vậy, đến lúc có cơ hội hắn sẽ giết chết mình.
"2333, ngươi ở đâu?" Ninh Thư lại kêu tên 2333 trong lòng.
2333 thì như một tên ngoan cố.
Ninh Thư thở dài một cái, đánh thức 795, 795 dụi dụi mắt, hỏi: "Sao vậy."
"Cậu thấy bảo bối kia có ích lợi gì?" Ninh Thư hỏi.
Vẻ mặt 795 vô cùng khó hiểu: "Bảo bối gì."
Ninh Thư mỉm cười: "Ngủ tiếp đi!"
"Bảo bối gì, cô nói cho tôi biết đi, dù gì chúng ta cũng từng là người ngủ chung giường đất, có thứ tốt thì phải chia đều chứ." 795 nói.