Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 870 : Thôn nữ sống lại (9)
Ngày đăng: 06:54 30/04/20
Ninh Thư có chút chán nản nói: "Ngươi sẽ không phải là muốn chia đều chứ, như ngươi vậy thì khác gì cướp đoạt."
Chỉ ỷ vào nhân sâm giẫm ở dưới chân của ngươi, thì sẽ là của ngươi à.
Con mẹ nó nhân vật nam chính đúng là tốt số, cô chạy lên núi, cũng không gặp được nhân sâm, kết quả người ta tùy tiện một cước, đã giẫm vào nhân sâm.
"Ngươi bảy phần thì nhiều quá." Phương Dũng nói.
Ninh Thư mất hứng, lúc đầu cô đã phát hiện nhân sâm, kết quả Phương Dũng một cước dẫm lên trên, bằng vào cái này đã muốn chia tiền.
Nếu như không phải cố kỵ nhà đột nhiên có tiền của phi nghĩa sẽ gặp cướp, nhất là bây giờ thế đạo rất loạn, nếu như trong nhà có cây nhân sâm, ngày mai mỗi người trên đường, thần rắn quỷ trâu gì đều chui hết ra ngoài, nói không chừng ngay cả mạng cũng không còn ý chứ?
Nếu không phải như vậy, Ninh Thư còn không cho Phương Dũng chút nào ấy chứ, cho ba phần là để ngăn chặn miệng Phương Dũng.
Con mẹ nó Phương Dũng vẫn còn chê ít.
Ha ha ha...
"Bốn phần, không thể nhiều hơn, nếu không ta sẽ cầm nhân sâm đến trấn trên đi hiến cho quan phụ mẫu." Ninh Thư lạnh lùng.
Quan phụ mẫu chính là Huyện lệnh.
Phương Dũng suy nghĩ một chút, quả thực nếu như không có Trần Nhị Muội, nhân sâm này liền vô duyên với hắn, bốn phần cũng được.
"Được rồi, ta muốn bốn phần." Phương Dũng nói.
"Cứ như vậy đi, chờ một hồi chúng ta phải đi đem vật này bán đi." Ninh Thư nói rằng: "Ta và ca ca đi trước, chờ chúng ta đi xa ngươi lại đi."
Phương Dũng gật đầu.
Ninh Thư đem nhân sâm dùng vải bọc bỏ vào giỏ, dùng cỏ đắp kín, hướng Trần Lực nói rằng: "Chúng ta đi thôi."
Trần Lực cõng giỏ trúc, bước đi đều là thận trọng.
Bởi vì đào nhân sâm, lại bán nhân sâm, Ninh Thư quả thực mệt mỏi không chịu được, cùng Lý thị nói rằng: "Nương, con đi nghỉ chút."
"Đi đi, nghỉ ngơi thật tốt." Lý thị nói rằng.
Ninh Thư ngả xuống giường dưỡng thần, ngủ được mơ mơ màng màng thì bị người đánh thức, mở mắt thấy Lý thị, ngồi dậy hỏi: "Nương, sao vậy?"
Lý thị trông có vẻ không tốt, nói rằng: "Là Phương Dũng và Bạch Y Xảo tới."
Ninh Thư nhíu mày: "Bọn họ tới làm gì?"
Tâm lý Ninh Thư biết rõ, chỉ sợ là tới vì tiền bán nhân sâm.
Ninh Thư xỏ giầy, đến nhà chính, thấy Phương Dũng và Bạch Y Xảo.
Bạch Y Xảo sắc mặt trắng hồng, trên người lại ăn mặc sạch sẽ, cả người rất kiều diễm, làm dáng vẻ ngăm đen tang thương khổ lao của người Trần gia trong phòng nổi bật lên càng thêm quê mùa đau khổ.
Thành thật mà nói, Bạch Y Xảo và Phương Dũng rất xứng đôi, Phương Dũng oai hùng mạnh mẽ, Bạch Y Xảo xinh đẹp động lòng người, hai người này nhìn đã thấy không giống như người kiếm ăn nhờ ruộng đất.
Đơn giản mà nói, chính là nam nữ chính khí chất phi phàm, vừa nhìn là biết không phải điêu dân ngu muội dốt nát gì.
Ninh Thư vượt qua cánh cửa vào nhà chính, hỏi Phương Dũng: "Sao vậy, cho ngươi thiếu bạc à?"
Bạch Y Xảo nói rằng: "Nhân sâm này tiền chia không hợp lý, phải chia đều mới đúng."
Ninh Thư mỉm cười: "Nếu như không phải ta, cô bây giờ một cắc cũng không lấy được, đừng lòng tham không đáy."
"Ta lúc đó đã phát hiện, Phương Dũng lại một cước giẫm lên trên." Ninh Thư nói rằng: "Đừng cầm chuyện này tới làm ầm ĩ, để mọi người đều biết, đối với cô cũng không có lợi."
"Cô muốn ồn ào ta cũng không có cách nào, tất cả mọi người đừng mong sống yên ổn." Ninh Thư lạnh nhạt nói.
Bạch Y Xảo khó chịu, mỗi lần thấy Trần Nhị Muội, trong lòng nàng có loại ghét cay ghét đắng còn có sợ hãi không nói được, sợ hãi vận mệnh, sẽ làm Phương Dũng và Trần Nhị Muội giống như đời trước trở thành phu thê.