Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 90 : Truy tìm đại BOSS mạt thế (1)

Ngày đăng: 06:44 30/04/20


Ở trong phòng thuê rách nát dơ bẩn, Tô Tiểu Bảo ngồi ở cửa ra vào, trên mặt có chút dơ, cũng không nhìn ra vẻ ngây thơ đáng yêu trước kia, nghe thấy một đạo âm thanh xuyên thấu qua cửa phòng truyền ra, có thanh âm rên rỉ cùng tiếng thở dốc.



Chỉ trong chốc lát một nam nhân tai to mặt lớn liền đi ra ngoài, trông thấy Tô Tiểu Bảo ánh mắt mang theo chi sắc dâm ô, Tô Tiểu Bảo đi vào trong phòng, trong phòng vẫn còn một cỗ hương vị kỳ quái, Tô Manh nằm ở trên giường, khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng, nhìn thấy Tô Tiểu Bảo bước vào, Tô Manh đem tiền đưa cho Tô Tiểu Bảo, nói là tiền cơm hôm nay.



Sắc mặt Tô Tiểu Bảo đờ đẫn, nhận lấy tiền.



Ninh Thư biết được Tô Manh cư nhiên đi lên con đường sinh hoạt của Tô Nhiễm trong cốt truyện, sinh hoạt bán mình, có chút sững sờ, ngẫm lại cũng thấy bình thường, Tô Manh cùng Tô Nhiễm đều là tiểu thư hào môn, không có kỹ năng sinh hoạt gì, Tô Manh may mắn là nữ chính, sẽ có nam nhân quyền thế vì cô ta bảo vệ che chở, sẽ không để cho cô ta bị cuộc sống giày vò.



Tô Manh chính là người ngây thơ xinh đẹp, không ăn khói lửa nhân gian, hiện tại bởi vì có thể sinh tồn, không thể không hi sinh.



Ninh Thư vẫn chưa có ra tay, cô ta đã thành như vậy, cô còn có thể làm gì đây.



Tô phu nhân mang theo Tô Lan đến xin lỗi Ninh Thư, Ninh Thư nhìn đến Tô Lan ngẩng cao cổ, mặc kệ hắn, Tô Lan của hiện tại nhìn không giống như một vương tử quý khí ưu nhã trước kia, toàn thân đều bao phủ tăm tối phiền muộn, gia đình biến hóa cũng mang đến cho hắn một ít biến hóa, Ninh Thư liền ha hả cười một tiếng, lặng lẽ cho Tô phu nhân không ít tiền, bây giờ Tô gia ngay cả một gia đình khá giả cũng 



không bằng.



Tô phu nhân ngạc nhiên mà nhìn Ninh Thư, Ninh Thư trực tiếp nói cho Tô phu nhân, số tiền này đừng nói cho Tô Bác cùng Tô Lan hai cha con này biết, phải biết ở bên trong cốt truyện, Tô Bác thế nhưng mang theo theo Tô Lan chạy trốn, bỏ lại Tô phu nhân cùng Tô Nhiễm một bé gái mồ côi quả phụ đấy.



Này đó tiền là cho Tô phu nhân, hơn nữa Ninh Thư tin rằng, trong tay Tô Bác vẫn còn tiền.



Ninh Thư có dự cảm, nhiệm vụ của thế giới này hẳn là đã hoàn thành đi.



Rời đi nhanh lên a, rời đi a, đi…



“Đinh, nhiệm vụ hoàn thành, rời khỏi thế giới nhiệm vụ hay không.” Một hồi âm thanh dòng điện chói tai lúc sau, Ninh Thư liền nghe được giọng nói lạnh như băng cùng máy móc của hệ thống, Ninh Thư chưa từng cảm thấy thanh âm của hệ thống lại tuyệt vời êm tai như thế, thân thiết vô cùng.



“Rời đi, nhanh lên.” Ninh Thư nôn nóng nói.



Ngay sau đó, Ninh Thư liền cảm thấy được một cỗ cảm giác trời đất quay cuồng thiếu nữa muốn phun ra, lần nữa mở to mắt, đã ở trong không gian hệ thống.



Ninh Thư thật dài thở phào một hơi, sau đó lại thở dài một tiếng, phảng phất muốn đem buồn bực ở trong lòng nhổ ra sạch sẽ, chưa từng cảm thấy mệt mỏi như vậy, thiệt quá mệt.



“Xem xét điểm tích phân hay không.” Âm thanh hệ thống lạnh như băng vang lên.



“Được.”



Trước mặt Ninh Thư xuất hiện một cái màn ảnh, phía trên là thông tin của cô.



Số hiệu: 2333
Ninh Thư nhìn đến giá trị mị lực của mình, chỉ có lẻ loi trơ trọi ‘1’, Ninh Thư cảm thấy mình bị hệ thống phun tào, vì cái gì đợi cô đem giá trị thuộc tính đều phân phối xong, mới lên tiếng?



“Giá trị mị lực có chỗ gì tốt?” Ninh Thư hỏi.



“Giá trị mị lực có thể làm cho người khác đối với người chơi sinh ra hảo cảm.” Hệ thống lời ít ý nhiều nói.



Được rồi, nghe có loại cảm giác bật hack, vì cái gì không nói sớm đây.



Thôi được, không có mị lực, cô liền dùng bạo lực, như nhau đều có thể giải quyết vấn đề.



Ninh Thư ngồi ở trong không gian, bắt đầu vận hành Tuyệt Thế Võ Công, hấp thu vật chất trong không gian làm cho linh hồn của người lớn mạnh, lần này trở về, Ninh Thư cảm giác linh hồn mình so với hai thế giới trước đều phải tiêu hao đến lợi hại hơn.



A tịch a, não tàn là hướng linh hồn của cô tiến hành công kích sao, mới khiến cho linh hồn của cô ảm đạm thành cái dạng này đi, so chém chém giết giết đều phải mệt mỏi a.



Ninh Thư nhắm lại hai mắt, buông lỏng tâm tình, lắng đọng tư tưởng.



Không biết đã qua bao lâu, Ninh Thư mở to mắt, trông thấy linh hồn của mình lớn mạnh một chút, trong lòng có loại cảm giác sung sướng không nói nên lời, la to: “Hệ thống, tôi muốn tiến vào thế giới nhiệm vụ, từ từ, đợi một tí, tôi muốn hỏi thăm một chút thế giới sau là cái…Này?”



Ninh Thư lời còn chưa có nói hết, liền một trận trời đất quay cuồng, cả người đều không khỏe.



Đợi đến lúc Ninh Thư cùng cỗ thân thể này dung hợp đến không sai biệt lắm, thời điểm còn không có mở to mắt, đã cảm giác có người thoáng đá chân của cô một cái, không nhẹ không nặng, đá vào trên đùi cũng rất đau đấy.



Ninh Thư mở to mắt, cảm thấy ánh sáng có chút chói mắt, dùng tay chắn lại.



“Nhanh đứng dậy, cô còn muốn ngủ tới khi nào?” Một người đàn ông nói.



Ninh Thư buông tay che ở trước mắt, lúc này mới nhìn rõ người đàn ông trước mặt này, lớn lên vô cùng bình thường, tuổi tác ước chừng 30 đến 40, trên người mặc áo thun, phía trên có dính mấy thứ bẩn thỉu, bình thường đến mức ném trong đám người cũng sẽ không khiến cho người khác chú ý, nhưng thân thể Ninh Thư lại căng chặt lên, cảm giác người trước mặt cực kỳ nguy hiểm.



“Nhanh lên qua đây ăn cơm, lề mề cái gì, trên đường đi chỉ có cô lề mà lề mề.” Người đàn ông kia tức giận hướng Ninh Thư quát một câu, đi ở phía trước, nói thầm, “Cũng không biết trưởng quan kêu cô tới làm cái gì.”



Ninh Thư đi ở sau lưng người đàn ông kia, hiện tại vừa đi vào thế giới này, cũng chưa có tiếp thu cốt truyện, thật sự là thời điểm vẻ mặt mộng bức, thoáng đánh giá chung quanh một phát, hình như là một cái nhà xưởng bỏ hoang.



Ninh Thư sờ lên bên hông mình, cư nhiên sờ đến một khẩu súng, tức thì cảm thấy trong lòng tràn ngập cảm giác an toàn, chí ít có đồ vật bảo vệ tính mạng.



Giật giật cái mũi, cũng không biết có phải Ninh Thư ảo giác hay không, tổng cảm thấy trong không khí tràn ngập một cỗ mùi lạ, hơn nữa thời điểm hô hấp đến phổi, giống như có hạt cát thổi mạnh vào trong lá phổi, có loại cảm giác bỏng lửa, hướng nơi xa nhìn tới, bầu trời luôn có loại cảm giác tối tăm xám xịt.



Má ơi, có loại cảm giác xấu a.