Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 935 : Nàng dâu (5)

Ngày đăng: 06:55 30/04/20


Mẹ của Trương Ninh ngồi bên giường nhìn đứa bé nằm trong nôi, bà nói với Ninh Thư: "Không sao, con cố gắng giữ gìn sức khỏe cho thật tốt, đến lúc đó lại sinh thêm đứa nữa."



Ninh Thư:...



Sinh con mệt đến nỗi không chịu được, tinh thần và thể xác đều kiệt quệ, thế mà lại còn nói chuyện sinh lần hai, đây là mẹ ruột đấy ư? 



"Đến lúc đó rồi nói sau." Ninh Thư lạnh lùng nói.



"Con là con gái của mẹ, mẹ đương nhiên là thương con rồi, nhưng mà phụ nữ thì phải sinh được con trai thì mới có địa vị trong nhà." Mẹ của cô nói.



Ninh Thư thở dài một hơi, đều là phụ nữ, chẳng nhẽ không biết rằng mang thai sẽ gây tổn hại đến cơ thể ư? Giống như bị đâm một dao như bây giờ vậy, những người này nôn nóng muốn cô bị đâm một nhát tiếp như thế ư. 



Ít nhất cũng phải đợi đến lúc miệng vết thương lành đã chứ, chờ đến lúc cơ thể quên đi sự đau đớn rồi hẵng nói.



Trước hoàn cảnh này, trái tim Ninh Thư như bị bóp nghẹt.



"Mẹ có tiền không? Cho con mượn một ít." Ninh Thư chuyển trọng tâm câu chuyện. 



Mẹ Trương nhíu mày: "Con cần tiền làm gì, Kim Vĩ không có tiền, An gia không có tiền cho con ư?"



"Em trai con đã tìm được đối tượng rồi, nó sắp kết hôn nên mẹ lấy tiền để sửa sang phòng tân hôn cho nó rồi." Mẹ Trương nói.



Ninh Thư nhếch miệng, phụ nữ là vậy đấy, sau khi lấy chồng thì sẽ là người ngoài đối với nhà mẹ đẻ, cũng là người ngoài với nhà chồng luôn. 



Không hề có chỗ dừng chân ở cả hai bên.



"Con gái à, con cố gắng giữ gìn sức khỏe, muốn ăn gì thì nói với mẹ chồng con nhé." Mẹ Trương không muốn nói đến chuyện tiền nong: "Ba năm nữa vết mổ hoàn toàn khép miệng thì sinh một đứa con trai cho An gia nhé."



Ninh Thư nằm trên giường không nói gì, mẹ Trương suy nghĩ một lát rồi đặt 200 tệ trên cái gối đầu giường của Ninh Thư, bà còn nói: "Muốn ăn gì thì tự mua con nhé." 




"Thực ra con có bệnh đấy, mọi người có biết không?" Khuôn mặt Ninh Thư mang theo vẻ quỷ dị: "Con mắc chứng trầm cảm sau sinh, có lẽ con sẽ làm ra những chuyện mà mình không thể khống chế nổi."



"Thực ra lật bàn là chuyện nhỏ, con chỉ sợ mình sẽ làm ra những chuyện hại người cơ." Ninh Thư nghiêng đầu sang vừa cười vừa nói. 



Ninh Thư cười cười nhìn An Kim Vĩ, nụ cười của cô chứa đầy sự lạnh nhạt, mặc dù cô cười rất rạng rỡ nhưng An Kim Vĩ lại cảm thấy thấp thỏm, trong lòng hắn tự nhiên lại nảy ra một ý nghĩ.



Vợ của hắn đúng là có bệnh thật rồi.



"Ầm ĩ gì chứ, muốn làm cả nhà náo loạn lên thì mới được ư?" Người bố chồng bình thường chẳng quan tâm đến việc gì đột nhiên nói, ông ta nhìn Ninh Thư: "Con dâu thì phải ra dáng con dâu, phải cố gắng tạo ra một gia đình hoà bình, yên ấm chứ." 



Ninh Thư nhếch môi cười mà không nói gì cả, bắt người khác phải chịu uất ức để duy trì sự hòa bình, yên ấm này ư, bắt người khác làm vật hy sinh à.



Chỉ một chút đòi hỏi thôi mà cũng trở thành kẻ phá hoại hạnh phúc của cả gia đình ư.



Hai cha con nhà này có cùng một kiểu tính cách, họ chỉ mong người khác xử lí mọi chuyện thật tốt, có uất ức gì cũng nhịn hết, bọn họ chính là hoàng đế. 



Sự hòa bình này được duy trì là nhờ vào sự hy sinh của một số người khác, trong gia đình này Trương Ninh chính là người phải hy sinh.



Dâng hiến và hy sinh vẫn không thể có được sự tôn trọng, bọn họ đều cho rằng đây là việc mà bạn cần phải làm, bảo vệ là cái thứ gì chứ.



Ninh Thư ôm ngực: "Trong lòng con rất khó chịu, con rất tức giận, con muốn lật tung cả cái bàn này lên." 



Ninh Thư vừa nói vừa cầm lấy góc bàn, sau đó cô nhấc tay lên, bát và đũa trên bàn bị dồn về một phía.



Bố mẹ của An Kim Vĩ tái xanh, An Kim Vĩ thì kéo lấy tay Ninh Thư, cô buông chiếc bàn xuống, chiếc bàn động đậy một chút, canh ở phía trên bắn tung tóe ra ngoài, khiến cho đồ ăn trên bàn trở thành một đống hỗn độn.



Mẹ của An Kim Vĩ ngồi khá gần bát canh, Ninh Thư giơ chiếc bàn lên rồi đặt nó xuống khiến cho canh trong bát bắn tung tóe lên người bà ta, bà ta lập tức nhảy lên, sau đó vội vàng rút giấy ăn lau nước canh trên người.