Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 938 : Nàng dâu (8)
Ngày đăng: 06:55 30/04/20
Ninh Thư dùng toàn bộ kình khí để chữa trị vết mổ ở vùng bụng.
Vết thương này là kết quả của việc sinh con, nếu như đàn ông mà nhìn thấy thì sẽ sợ phát điên mất.
Mang nặng đẻ đau suốt 10 tháng trời vô cùng cực khổ, thế nhưng đàn ông cứ nghĩ đó là chuyện đương nhiên, tác dụng của bạn chỉ là sinh con, nuôi dưỡng con cái sau đó đàn ông giải quyết nhu cầu sinh lý mà thôi, ngoài những thứ đó ra thì bạn chả còn một cái tác dụng nào hết, bạn không hề có cuộc sống riêng của mình.
Bởi vì có kình khí cho nên vết mổ của Ninh Thư liền lại rất nhanh, bây giờ cô có thể đi lòng vòng trong nhà mà không sao nữa rồi.
Thế nhưng Ninh Thư cũng sẽ không đi tìm việc để làm, cô cứ thoải mái ở cữ, cô sẽ không nhanh chóng đứng dậy hầu hạ, phục dịch cả nhà chồng như thế.
Điểm mấu chốt chính là đối phương sẽ không hề cảm kích về điều đó.
Ninh Thư nhìn đứa trẻ đang nằm trên giường, cô thở dài một hơi.
Mẹ của An Kim Vĩ nấu xong thì đến gõ cửa phòng Ninh Thư, nấu cả một nồi thịt thế mà Ninh Thư lại ăn hết sạch khiến bà ta chết lặng.
Ninh Thư nấc lên một cái, cô cảm thấy dạ dày chuyển động chầm chậm, một cảm giác ấm áp tràn ra khắp người.
"Ăn xong lại nằm, ăn thì nhiều mà không chịu làm gì cả, có con dâu nhà nào giống như cô không, An gia đúng là gây tội tám đời mới cưới phải một đứa con dâu như cô." Mẹ của An Kim Vĩ không nhịn được mà mắng cô.
Bây giờ quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu càng căng thẳng hơn, người của An gia không thèm để ý đến cô.
Bời vì cô không nghe lời, không hiền lành, lại thích gây chuyện nữa.
Ninh Thư giả vờ không nghe những lời mắng nhiếc của mẹ chồng mình, cô khóa cửa phòng lại rồi tiếp tục tu luyện, phải thay tã cho đứa bé trước đã.
Bởi vì ban ngày gây chuyện nên An Kim Vĩ không hài lòng với cô lắm, hắn không vào phòng mà ngủ ở phòng khác, hắn muốn dùng hình thức chiến tranh lạnh để giày vò Ninh Thư.
Hơn nữa ở trong phòng còn có một đứa bé và một người phụ nữ đang ở cữ nên không tắm rửa gì, căn phòng ngập mùi khó chịu, một đêm đứa bé tỉnh lại mấy lần, chắc chắn là do không được nghỉ ngơi tốt.
Đi ra khỏi bệnh viện, cả nhà đều im lặng, Ninh Thư đẩy xe nôi em bé, cô quay sang nói nhỏ với An Kim Vĩ: "Kim Vĩ, anh sẽ không ly hôn với em chứ."
An Kim Vĩ nhíu chặt mày nhưng không nói gì.
"Anh sẽ không ly hôn với em đúng không?" Ninh Thư lại hỏi, bộ dạng như rất muốn có được đáp án vậy.
An Kim Vĩ hung hăng nhìn Ninh Thư, cô như đang nén sự nóng giận trong lòng, điều này khiến cho hắn rất chán ghét, vô cùng ghét, hỏi dồn dập như thể thẩm vấn tội phạm vậy.
"Kim Vĩ, anh sẽ không bỏ rơi mẹ con em đúng không." Ninh Thư nhìn An Kim Vĩ bằng vẻ mặt như bị táo bón, cô nhịn cười, lo lắng hỏi hắn.
"Sẽ không." Giọng nói của An Kim Vĩ như thể phát ra từ kẽ răng, hắn không tình nguyện, hơn nữa còn mang ngữ khí loa qua lấy lệ.
Ninh Thư lại cười ầm lên, cô vui vẻ gật đầu: "Em biết là anh sẽ không ly hôn với em mà, anh sẽ không bỏ rơi mẹ con em."
An Kim Vĩ cảm thấy cả người khó chịu.
Trong mắt hắn, chứng trầm cảm là một loại bệnh thần kinh, nếu như để những người khác hoặc là người trong công ty biết vợ của hắn bị bệnh thần kinh thì hắn biết giấu mặt vào đâu?
Hắn vẫn còn muốn có chút địa vị ở công ty, sao có thể để đồng nghiệp nhìn bằng con mắt khác được?
An Kim Vĩ cực kỳ phiền muộn, trong lòng hắn chán ghét và bực mình với Ninh Thư lạ thường, hắn còn ghét lây sang cả con gái mình.
An Kim Vĩ thực sự không có tình cảm sâu sắc gì với con gái mình, không hề thay cho nó một cái tã nào, chỉ bế một tí rồi đặt xuống ngay.
Đứa bé bị mùi hương xa lạ bao quanh, vừa bị hắn bế lên, đứa bé liền không còn cảm giác an toàn nữa nên khóc toáng lên, nhiều lần như thế khiến cho An Kim Vĩ không muốn bế Nam Nam nữa.
Đã sinh ra con gái rồi còn mắc chứng trầm cảm gì đó, hơn nữa còn không biết đến lúc nào mới khỏi được, nếu như cứ mãi như vậy thì hắn sẽ không chỉ bận bịu công việc mà còn phải gánh thêm một gánh nặng không tác dụng gì là Ninh Thư nữa.