Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 971 : Hệ thống sủng phi (4)

Ngày đăng: 06:55 30/04/20


Sau đó, Triệu Húc trở thành hoàng đế, dĩ nhiên Phó Uyển Tuệ trở thành mẫu nghi thiên hạ. Cuộc sống của Phó Uyển Tuệ hẳn là phải thay hoàng đế quản lý tốt hậu cung, không ghen tuông không tranh sủng, sinh con đích tôn làm người kế vị, lúc không có chuyện gì làm thì chèn ép các tiểu thiếp.



Thế nhưng, lại xuất hiện biến số, chính là Hiền phi. Hiền phi này lúc đầu không phải là Hiền phi, mà là một phi tử trong lãnh cung.



Hơn nữa, còn là một phi tử chưa từng nhìn thấy mặt vua, là tú nữ vừa mới tiến cung, được phong làm Thái nữ. Thái nữ cũng chỉ là cửu phẩm, là tú nữ chót nhất, do chân tay lóng ngóng nên đã đắc tội với Trang phi. 



Trang phi này đã trực tiếp tống nàng ta vào trong lãnh cung.



Mà một thành phần tri thức hiện đại tên là Chu Ninh Ninh đã chuyển kiếp lên người của phi tử lãnh cung này, lúc tỉnh lại thì bị ràng buộc bởi hệ thống sủng phi.



Mục đích của hệ thống sủng phi chính là khiến cho nàng nhận được sự sủng ái của hoàng đế. 



Cứ cách một khoảng thời gian sẽ thông báo một nhiệm vụ, chẳng hạn như vô tình gặp được hoàng đế gì đó, nếu như nữ chính hoàn thành, thì sẽ có phần thưởng.



Ví dụ như được thưởng cho một cái eo nhỏ thướt tha.



Hệ thống sủng phi thông báo nhiệm vụ, Chu Ninh Ninh phải đi hoàn thành. 



Chu Ninh Ninh rất thích trò chơi này, nàng là nhân viên của công ty, căn bản không yêu hoàng đế, chỉ coi hoàng đế là cấp trên mà thôi.



Dưới sự trợ giúp của hệ thống, Chu Ninh Ninh đã đi lên đỉnh cao của đời người, đẹp như tiên nữ giáng trần, ba ngàn hậu cung không còn ai đáng gọi là có nhan sắc nữa, cho nên nàng nhận được tất cả sự sủng ái của hoàng đế.



Hoàng đế có tình cảm sâu sắc đối với nàng, cho nên đã phế bỏ chính thê và đám thiếp của mình. 



Có vài nữ nhân bị đuổi về nhà đã thắt cổ tự sát do không muốn làm liên lụy đến gia tộc.



Người xấu hổ nhất không ai bằng chính là chính thê Phó Uyển Tuệ, có thể nói đây quốc mẫu đầu tiên bị đuổi về nhà của triều Đại Càn, sử sách không biết nên viết thế nào về nàng.



Ninh Thư tiếp thu xong cốt truyện liền tỏ ý, lý trí đứng trước sắc đẹp và dục vọng đều tan biến, đầu óc của người đang yêu đều không được bình thường, không khác gì dùng để trang trí cả. 




Trang phi nhẫn nại, nếu không phải cha của nàng là Tướng quân, căn bản không sống nổi trong hậu cung.



Trang phi có thể sống yên ổn, là vì có Triệu Húc bảo vệ. 



Trang phi nghe lời của Ninh Thư, khom người hành lễ: “Thần thiếp hiểu rồi, thần thiếp xin cáo lui.”



Sau khi Trang phi rời đi, Ninh Thư xoay xoay cổ, búi tóc cao lại có thêm một đống trang sức cắm trên đầu, nặng chết đi được.



“Thu Linh, có thể truyền đồ ăn sáng rồi.” Bụng của Ninh Thư hiện giờ đang trống trơn. 



Lúc nãy có một đám phi tần tới thỉnh an buổi sáng, Trang phi còn ở lại cáo tội Chu thái nữ, bây giờ quả thực đói gần chết.



Thu Linh vội vã gọi cung nữ bưng đồ ăn sáng lên.



Đồ ăn sáng của Hoàng hậu khá phong phú, bày đầy một bàn, Ninh Thư mặc dù ăn rất tao nhã, nhưng lại không ngừng nhét vào trong bụng. 



Một cung nữ đi tới hành lễ với Ninh Thư, nói: “Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Chu thái nữ hiện giờ đang ở cung Hưng Lạc, vẫn chưa hề đi ra.”



Cung Hưng Lạc là nơi nghỉ ngơi của hoàng đế, nói cách khác, Chu Ninh Ninh vẫn luôn ở trong tẩm cung.



Ninh Thư không lên tiếng, Thu Linh cho cung nữ kia lui ra. 



“Nương nương, Chu thái nữ thị tẩm song chưa hề tới vấn an người.” Thu Linh nói với Ninh Thư: “Theo quy tắc, phi tần đã thị tẩm đều phải tới vấn an nương nương.”



Ninh Thư cắn một miếng mè đen cuốn, lãnh đạm nói: “Nói không chừng, Chu thái nữ không có y phục thích hợp, không có cách nào đi thỉnh an. Thu Linh, bảo Thượng y cục chuẩn bị một bộ y phục cho Chu thái nữ, đưa đến cung Hưng Lạc, ngươi đích thân đi một chuyến.”



“Vâng.” Thu Linh hành lễ rồi đi làm việc.