[Dịch]Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 272 : Thăng cấp vô địch (18)
Ngày đăng: 07:33 24/08/19
Không biết Lưu Tần Dương đã nói những gì mà mấy người đó không kiếm chuyện với Ninh Thư nữa, hầu như không thèm đếm xỉa đến cô.
Nói cho cùng là vì trong lòng không phục, rõ ràng trước đây Ngụy Lương Nguyệt yếu như con gà rù thế mà bây giờ bỗng nhiên lợi hại hơn họ, lại còn phải nhờ vả hắn đủ điều. Những người này ở Thiên Đạo tông vốn là con trời, bây giờ phải ở cùng với đồ bỏ đi dĩ nhiên mang tâm thế ăn trên ngồi trước, cho rằng Ngụy Lương Nguyệt phải cung phụng bọn họ.
Cho dù bây giờ Ngụy Lương Nguyệt đã trở nên lợi hại nhưng trong mắt bọn họ hắn mãi mãi là đồ bỏ đi, thành kiến đã thâm căn cố đế, ăn sâu vào tâm khảm họ nên luôn cảm thấy ở cùng hắn cực kì mất mặt.
Ninh Thư nhìn đám đệ tử, cô cảm thấy tâm cơ sâu thẳm nhất chính là cái người có khuôn mặt tròn vo kia. Lưu Tần Dương nhìn có vẻ dễ gần, khi có việc cần người khác giúp thái độ cũng vô cùng đúng mực, nói chuyện cũng rất chân thành, không như mấy người kia vẫn giữ thói kiêu ngạo như con trời ở Thiên Đạo tông, rất hiếm khi nói chuyện với Ninh Thư.
Nếu có bản đồ đến cung điện, Ninh Thư nhất định không thèm đi chung với mấy người này.
Trong tay Ninh Thư chỉ có bản đồ hết sức sơ lược, còn về chuyện cung điện, cha Ngụy về cơ bản cũng không đề cập tới. Cha Ngụy hiểu rõ năng lực con trai mình đến đâu, có nằm mơ cũng không nghĩ tới hắn có khả năng tranh giành tiên phủ.
Đoàn người cùng đi về phía cung điện, dọc đường thấy linh thảo, linh quả đều hái xuống, nếu gặp được những thứ tốt mấy người liền đẩy Ninh Thư ra khỏi đội, nhưng bảo vật thì luôn có linh thú canh giữ.
Mấy người này tự mình không đấu lại được linh thú, lập tức lấy linh quả đưa cho Ninh Thư nói là mọi người cùng nhau chia sẻ.
Ninh Thư liếc mắt một cái đầy khinh bỉ, mấy người này thật đúng là khó hiểu, một mặt muốn người khác giúp mình, mặt khác lại đề phòng người ta. Nếu bọn họ mà thắng được linh thú khẳng định sẽ không có chuyện chia bảo vật với Ninh Thư, còn nếu không đánh lại được thì ngay lập tức chia cho Ninh Thư một phần để cô giúp một tay đánh linh thú.
Nói trắng ra chính là không coi Ninh Thư thuộc cùng một đẳng cấp.
Ninh Thư nhận lấy linh quả Lưu Tần Dương đưa tới, bỏ vào trong túi đựng đồ, mạnh mẽ siết chặt nắm đấm sau đó dứt khoát nện một đấm xuống mình con linh thú trông giống như rắn. Năng lực phòng ngự của linh thú rất mạnh, Lưu Tần Dương vật lộn hồi lâu vẫn không hạ được nó.
Ninh Thư có cảm giác quả đấm của cô giống như nện trên bánh xe, con rắn lại không hề hấn gì. Ninh Thư dứt khoát rút trường kiếm ra, vận một luồng khí đem trường kiếm xuyên thẳng vào đầu con rắn khổng lồ, tiếp đó Ninh Thư vận khí công, trường kiếm không ngừng tung hoành ngang dọc khiến cả người con rắn từ đầu đến đuôi phơi ra từng thớ thịt trắng ởn hôi tanh, máu tươi bắn ra tung tóe.
Con rắn bị Ninh Thư thẳng tay chém thành hai nửa, Thiểm Phong điêu từ trên cao bay xuống dùng móng vuốt quặp lấy xác con rắn khổng lồ, ngang nhiên biến nó thành thức ăn ngon lành cho cái bụng của mình.
"Ọe..." Hai nữ đệ tử đối diện với cục diện máu me cộng thêm máu rắn hôi tanh lập tức vịn vào thân cây nôn thốc nôn tháo.
Mấy nam đệ tử nhìn Ninh Thư bằng ánh mắt đầy cảnh giác cùng dò xét, đây thực sự vẫn là đồ bỏ đi nọ? Sao lại lợi hại như vậy? Sáu người bọn hắn hợp sức không phá được phòng ngự của con rắn khổng lồ này, thế mà Ngụy Lương Nguyệt lại đâm xuyên nó dễ như thể chọc một tờ giấy, căn bản không tốn một chút sức lực.
Cũng không thấy hắn sử dụng nguyên khí chẳng lẽ sức lực của hắn thật sự lớn như vậy?
Ninh Thư lau sạch máu tươi trên trường kiếm rồi bỏ vào túi đựng đồ.
Lưu Tần Dương ánh mắt sáng rực, giọng nói mang theo vài phần kinh ngạc: "Ngụy sư đệ, ngươi lợi hại như vậy, sao lại bị mang tiếng là đồ bỏ đi?"
"Người ta ghen tỵ với ta vì có một người vợ chưa cưới như Sư Tuệ Đế, nói ta là đồ bỏ đi không xứng với nàng ta." Ninh Thư nhàn nhạt nói: "Ta thừa nhận ta là phế vật bao giờ?"
Lưu Tần Dương á một tiếng, dường như người ta đều nói Ngụy Lương Nguyệt là cái đồ bỏ đi, sau đó tất cả mọi người đều cho rằng Ngụy Lương Nguyệt nhất định chính là đồ bỏ đi. Suy cho cùng Ngụy Lương Nguyệt có phải đồ bỏ đi hay không không ai biết rõ thế nhưng biểu hiện của Ngụy Lương Nguyệt lại không hề phủ nhận điều đó.
Mẹ nhà nó, Lưu Tần Dương tưởng chừng muốn nổ tung hết cả đầu. Hắn nhận thấy Ngụy Lương Nguyệt là một kẻ tâm cơ thâm trầm, mang trên mình cái mác phế vật lâu như vậy, ngày ngày quấn lấy nữ nhân, rốt cuộc là đang có mưu đồ gì?
Hai nữ đệ tử nôn xong, sắc mặt trắng bệch nói với Ninh Thư: "Sư đệ, lần sau ngươi ra tay nhớ nói trước với bọn ta một tiếng."
Nhìn bộ dạng yếu đuối như cánh hoa trước gió của hai người nọ, trong lòng Ninh Thư bỗng hoảng hốt. Bên trong cô vẫn là nữ nhân, tại sao đối mặt với tình cảnh như vậy một chút cảm giác cũng không có, hoàn toàn không thấy khó chịu. Không phải là ở trong thân thể của nam nhân lâu ngày, tư tưởng cũng bị đồng hóa rồi chứ?
Ninh Thư lập tức đáp lại: "Thực ra trước cục diện như vậy ta cũng thấy buồn nôn. Ừm, đúng vậy." Để chứng minh mình là một nữ nhân mỏng manh yếu đuối, Ninh Thư lặp đi lặp lại chính bản thân mình cũng không thích ứng trước cục diện đó.
Hai nữ đệ tử thấy vẻ thành khẩn của Ninh Thư, sắc mặt khá lên rất nhiều, một trong hai nàng còn mỉa mai Ninh Thư: "Ngụy sư đệ vừa rồi giết rắn rất ngầu, ngay cả sư tỷ cũng bị ngươi hớp hồn rồi."
Ninh Thư: Ha ha ha...
Tuyệt đối đừng nha.
Cả quãng đường chém chém giết giết, Ninh Thư thu hoạch được không ít, mấy người kia cũng kiếm được đôi chút nhưng không nhiều bằng cô. Nếu gặp linh thú quá mạnh, Ninh Thư sẽ hạ gục nó, tiếp đó liền bỏ linh quả vào trong túi, chưa từng nghĩ sẽ chia sẻ cho mấy người kia.
Kiêng dè thực lực của Ninh Thư, những người khác cũng không dám nói gì. Nếu như linh thú là do bọn họ giết được, Ninh Thư cũng sẽ không đoạt đồ của bọn họ, mọi người cứ như vậy ai quản việc người đó.
Lúc tất cả mọi người sắp không gắng nổi nữa, rốt cuộc cũng đến được cung điện. Ninh Thư ngắm nhìn cung điện trông thật nguy nga tráng lệ. Ngoài cổng có hai con sư tử đá cực lớn, cỡ phải cao bằng cửa chính, hơn nữa chúng được điêu khắc vô cùng dữ tợn khiến người ta nhìn thôi đã sợ hãi.
Xung quanh đã tập trung không ít người, sự xuất hiện của đám người Ninh Thư cũng chẳng ai quan tâm, hầu như người ta chỉ liếc mắt một cái rồi thôi.
Lưu Tần Dương thấy nhiều người như vậy bèn thở dài một hơi, nói với Ninh Thư: "Xem ra rất nhiều người cũng nghe ngóng được tin tức đều vội chạy tới đây tranh giành tiên phủ."
Ninh Thư quét mắt xung quanh một lượt lại không nhìn thấy Diệp Vũ, cũng không thấy dàn hậu cung của hắn, thế nhưng lại bắt gặp một nữ nhân vô cùng xinh đẹp. Người con gái này ngũ quan rất tinh xảo nhưng lại có một cặp mắt hoa đào, khi nhìn người khác như mang theo sóng nước mênh mông lay động khiến người ta ngứa ngáy trong lòng, tựa như có sợi lông vũ khẽ khàng đùa bỡn.
Nếu cô là nam nhân, phản ứng đầu tiên khi thấy nữ nhân này chính là thật muốn đè nàng nhưng Ninh Thư thì khác, phản ứng đầu tiên của cô là lại thêm một người phụ nữ của nam chính.
Phong tình quyến rũ nhưng sâu trong đáy mắt nàng lại lạnh lùng đến kinh người.
"Đừng có nhìn, nữ nhân này là đại đệ tử của Huyết Luyện môn, thực lực mạnh mẽ, công pháp cực kỳ tàn nhẫn." Lưu Tần Dương thấy Ninh Thư vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương liền vội vàng nói: "Đừng nhìn nữa, nếu ngươi chọc tới nàng ta, đặc biệt là nam nhân sẽ chết rất thảm đó."
Huyết Luyện môn, cái tên sặc mùi máu tanh như vậy đoán chừng là ma giáo rồi. Ninh Thư lên tiếng hỏi: "Nàng ta là ai?"
"Liễu Viện Viện." Lưu Tần Dương khẽ trả lời Ninh Thư.