[Dịch]Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 336 : Xã hội nguyên thủy nên làm nông nghiệp (13)
Ngày đăng: 07:34 24/08/19
Chi nhìn Ninh Thư nói: "Tôi cảm thấy cô không thích Giai."
"Vậy sao?" Ninh Thư nhíu mày, chưa nói là ác cảm, cũng chưa nói là hảo cảm.
Có điều thấy một người con gái bình thường, đến một thế giới khác, rồi cứ thế thuận buồm xuôi gió, biến thành một cô gái độc nhất vô nhị hào quang tỏa ra bốn phía, còn trở thành một thần nữ do thần phái xuống, Ninh Thư chỉ thấy buồn cười.
Chi ôm đũa ngồi bên Ninh Thư, nói với Ninh Thư: "Hiện tại người trong bộ lạc đều thích Thiên Giai, tôi biết cô vì chuyện của Khải nên tức, nhưng Giai là bạn lữ của Thụy."
Xem ra cũng không phải tất cả mọi người đều mù nhỉ, chí ít Chi nhìn thấu vấn đề trong đó.
Hẳn nên nói là hiện tại quá nửa số người thú giống đực trong Dực Hổ tộc đều thích Thiên Giai, trong đó còn trừ đi những người thú giống đực đã già, có thể nói giống đực trẻ tuổi đều có hảo cảm với Thiên Giai.
Hào quang quá mạnh mẽ, khiến Ninh Thư không dám nhìn thẳng.
"Không có gì, tôi không tức giận." Ninh Thư lắc đầu, cô đến để làm nhiệm vụ, cũng không phải tới để tranh giành tình nhân.
Chỉ là trải qua nhiều thế giới, có những lúc thấy cách làm của Thiên Giai không vừa mắt, có lẽ là do cô biết nội tình của Thiên Giai, nên đôi khi thấy phản cảm mãnh liệt.
Vì sao xuyên không một cái là trở nên lợi hại như vậy luôn?
Cơm nước bận đến chiều mới coi như xong, có mấy cái bàn đá, trên bàn bày đầy bát đá, trong bát đá là đồ ăn bọn họ từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy.
Ninh Thư nhìn những đồ ăn này, đa số đều là mấy món bình thường, chắc là Thiên Giai đã tốn công lắm mới làm được, dù sao thì trong điều kiện khắc nghiệt như thế, có thể làm ra thức ăn như vậy cũng không dễ dàng.
"Mọi người ăn đi, nếu không ngon thì không cần nói ra đâu, tôi sẽ tổn thương." Thiên Giai vừa cười vừa nói, có vẻ rất xinh đẹp.
Tộc trưởng cười ha ha: "Chỉ sợ không đủ ăn, chứ sao dám nói là khó ăn chứ, này, tôi là tộc trưởng, tôi còn chưa ăn, mọi người lại ăn trước."
Tất cả mọi người gia nhập cuộc chiến tranh đoạt thức ăn, Thụy kéo Thiên Giai xuống cạnh mình, dịu dàng nói: "Em cũng ăn đi, hôm nay thực sự đã mệt chết đi được."
Thiên Giai cười cười, nhìn những người thú này tranh cướp ăn đồ mình làm, trong lòng Thiên Giai không khỏi nổi lên một sự đắc ý, cảm giác được người ta cần, được coi trọng này thật tốt.
Ninh Thư liếc thấy Khải bên cạnh mình chốc chốc lại đưa mắt nhìn Thiên Giai, trong mắt vô cùng phức tạp, dáng vẻ vừa phiền muộn, vừa dịu dàng, lại vừa xoắn xuýt.
Nhìn mà Ninh Thư cũng muốn táo bón luôn.
Chi yêu món canh cá nấu cay, ớt là do Thiên Giai tìm được, lúc tìm được ớt, Thiên Giai đã nghĩ sẽ làm canh cá nấu.
Canh cá nấu có một số người thú vô cùng thích ăn, có một số lại không dám ăn, Ninh Thư ăn no rồi để đũa xuống không ăn nữa.
Mấy thứ này đối với người thú có lực hấp dẫn không có gì sánh kịp, nhưng đối với Ninh Thư mà nói thì quá bình thường.
"Thảo cô không ăn nữa à." Chi bỏ đồ ăn vào trong miệng, quay đầu thấy Ninh Thư đã để đũa xuống rồi, lập tức gắp thức ăn cho Ninh Thư: "Ăn nhiều một chút."
"Cô ăn đi, tôi ăn no rồi." Ninh Thư vừa cười vừa nói.
Thiên Giai thấy Ninh Thư không ăn, người thú trên mấy bàn vẫn đang ăn, dù ăn đến ợ ra rồi, vẫn cố gắng ăn tiếp, trên mặt đều là dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.
Dáng vẻ nhạt nhẽo của Ninh Thư rất không hợp, trong lòng Thiên Giai cũng hơi khó chịu, hỏi: "Có phải những thức ăn này không hợp khẩu vị của cô không Thảo?"
Thiên Giai vừa nói, những người trên bàn đều nhìn về phía Ninh Thư, Ninh Thư giật giật khóe miệng nói: "Tôi ăn no rồi, không ăn được nữa."
Lẽ nào ăn no rồi còn muốn kêu người ta ăn, hiện tại ngay cả thuốc tiên cô cũng ăn không nổi nữa.
"Tôi còn tưởng rằng cô không thích chứ, cô thích ăn gì, nếu như tôi biết, tôi dạy cho cô cách làm." Thiên Giai cảm thấy người thú tên Thảo này khác với những người thú khác.
Thiên Giai cảm thấy Thảo không thích mình, nhưng người thú của cả Dực Hổ tộc đều đối tốt với mình, vì sao Thảo lại có địch ý với cô ta chứ.
Ninh Thư không biết vì sao Thiên Giai cố ý lôi kéo mình nói chuyện, bèn nói cho có lệ: "Những thứ này tôi đều thích ăn, chưa từng ăn thức ăn nào ngon như vậy."
Mắt Thiên Giai lóe lên vẻ thoả mãn, thản nhiên cười nói với Ninh Thư: "Thảo, tôi khá là thích cô, về sau chúng ta phải lui tới nhiều hơn nhé."
Tuy Thiên Giai cười với Ninh Thư, nhưng nụ cười xán lạn xinh đẹp lại làm cho Khải bên cạnh Ninh Thư cực kỳ mê muội, tựa như nụ cười này đang hướng về phía mình vậy, khẽ cười để lộ lúm đồng tiền, hàm răng trắng sáng như lúa gạo.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt cô ta, tạo ra vầng sáng trắng thuần khiết, khiến trái tim Khải bùm bùm đập loạn.
Ninh Thư nói rằng: "Tôi cũng khá thích cô, lui tới nhiều nhé, lui tới nhiều nhé."
Đây chính là sự dối trá của người hiện đại, rõ ràng trong lòng cả hai đều không thích đối phương, nhưng ngoài miệng đều nói là thích.
Bữa cơm ăn đến tận lúc trăng treo trên ngọn cây, Ninh Thư và Chi trở về động của mình, trong tay Chi đang cầm một cái bát đá, bên trong là một ít muối kết tinh hơi ẩm ướt.
"Đây là Giai cho chúng ta, chỗ này cũng đủ để chúng ta ăn rất lâu, Giai nói lúc nướng thịt thì rắc một ít thứ này trên thịt ăn vô cùng ngon." Chi nói với Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn trời, đã có ba mặt trăng rồi, nghe Chi nói có mười mặt trăng ở trên trời là lúc mùa đông tới.
Thế giới này chỉ có mùa hè nóng nực và mùa đông lạnh lẽo.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, mùa đông là khó vượt qua nhất, trời đông giá rét, tuyết rơi cả mùa đông, không có thức ăn, đến mùa đông, trong bộ tộc có rất nhiều người thú giống cái chết đi.
Ninh Thư cảm thấy cần phải chuẩn bị sẵn sàng trước.
Nhìn ba mặt trăng thật to, Ninh Thư cảm thấy thẩm mỹ của vị thần kia thật dị dạng, hai mặt trời, mười mặt trăng.
"Chi, dùng muối tiết kiệm chút, đến lúc đó còn có tác dụng lớn." Ninh Thư nói với Chi.
Trở lại động rồi, Ninh Thư lấy thảo dược trong rổ ra, đặt ở chỗ thông gió ngoài cửa động.
Về sau phải đi ra ngoài tìm thảo dược nhiều hơn, đặc biệt là phải chuẩn bị một ít thảo dược trị phong hàn, nếu có thể, Ninh Thư còn muốn đi săn thú, ướp thịt sống để qua mùa đông.
Nhưng người thú giống cái ra ngoài bộ lạc rất không dễ dàng, tất cả bộ lạc cũng chỉ có Thiên Giai là có thể tùy ý ra ngoài, hơn nữa còn có người hộ tống bảo vệ.
Thần nữ dù sao cũng có chỗ khác, mặc dù ở trong xã hội nguyên thuỷ, giai cấp cũng vẫn tồn tại.
Nâng cao thực lực đã rồi lại nói, Ninh Thư ăn một viên Linh Tủy tinh thể to cỡ ngón út, lập tức một luồng linh khí cuồn cuộn cuốn tới, bị kình khí yếu ớt trong đan điền hấp thụ rồi.
Hấp thụ linh khí, kình khí có vẻ mạnh hơn một ít, Ninh Thư nắm quả đấm một cái, cảm giác tay cũng có lực hơn một ít.
Có thực lực, Ninh Thư hơi ổn định trong lòng, ít nhất cũng có năng lực tự vệ rồi, Ninh Thư không tin vào vẻ đẹp hay sức cuốn hút, cô chỉ tin tưởng thực lực, chỉ có thực lực mới có thể bảo vệ mình, có thể khiến mình đứng ở thế bất bại.
Có lẽ là do lần trước ăn uống Ninh Thư ầm ĩ không vui với Thiên Giai, Thiên Giai mang người thú giống cái đi ra ngoài tìm đồ, cũng không mang Ninh Thư đi nữa.
Ninh Thư cũng biết Thiên Giai canh cánh trong lòng, đoán chừng do thái độ của mình làm Thiên Giai bất mãn, vốn còn muốn đi ra ngoài tìm thảo dược, hiện tại ngay cả ra ngoài bộ lạc cũng không ra nổi.