[Dịch]Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 338 : Xã hội nguyên thủy nên làm nông nghiệp (15)
Ngày đăng: 07:34 24/08/19
Chi cầm muối về từ chỗ Thiên Giai, nói với Ninh Thư: "Giai bảo cô tự đi lấy muối, tôi cảm giác cô ta có hơi mất hứng."
Ninh Thư đang lật thịt khô, để tránh bốc mùi, nghe thấy Chi nói như vậy, lên tiếng bảo: "Cô ta không vui?"
"Ừ, cô ta nói để tự cô đến chỗ cô ta lấy muối, tôi lấy muối nhiều lần quá, Giai mất hứng." Chi nói với Ninh Thư: "Tôi cảm thấy giữa cô và Giai có chuyện gì đó."
"Có thể có chuyện gì chứ?" Ninh Thư không để ý lắm rồi nói, nhìn muối ăn trong tay Chi: "Đợi lát nữa tôi lại đi bắt ít mồi về ướp."
Chi gật đầu: "Nếu không bây giờ cô đi tìm Giai luôn đi, tôi cảm giác cô ta không vui, chúng ta về sau đều phải lấy muối trong tay cô ta."
Ninh Thư ừ một tiếng hốt một nắm cỏ khô lên xoa xoa mỡ trên tay: "Tôi phải đi đây."
Ninh Thư đi tới trước động của Thiên Giai và Thụy, trước cửa động của Thiên Giai đã khai khẩn một mảnh đất, dùng hàng rào vây lại, bên trong trồng một ít rau dưa, có ớt đỏ tươi, có cà chua bi, chắc là quả dại nên đầu rất nhỏ.
Một bên còn có một giàn nho, kết thành từng chùm nho tím nhỏ, một cảnh tượng rất nhà nông.
Ninh Thư đứng ở cửa gọi Giai một tiếng.
Thiên Giai từ trong động đi ra nhìn thấy Ninh Thư, vẻ mặt có hơi kinh ngạc, cười hỏi: "Thảo, sao cô lại tới đây?"
Ninh Thư nói: "Giai, tôi muốn xin một ít muối, Chi bảo để tôi tới lấy."
Thiên Giai vừa nghe Ninh Thư nói như vậy, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý và không vui, đắc ý là vì người thú giống cái lạnh nhạt này chẳng phải vẫn phải hạ thấp bản thân tới xin cô ta muối sao, không vui vì vừa tới đã đòi cô ta muối, cô ta lại không nợ người thú này.
Xin đồ còn bày ra cái mặt người chết như vậy.
Coi ơn của cô ta như điều hiển nhiên vậy, những người này dựa vào cái gì mà cho rằng đó là chuyện đương nhiên, lẽ nào cô ta chưng muối không vất vả, không cần mất thì giờ sao.
Thiên Giai nguyện ý cho những người thú này muối ăn, nhưng không có nghĩa là đòi cô ta đồ còn bày ra vẻ mặt lạnh nhạt như thế, cô ta sẽ cho, nhưng cô ta không nợ người thú giống cái này.
Quen được người ta nâng niu trên cao, hiện tại Thiên Giai không thích Ninh Thư thái độ như vậy.
Ninh Thư thấy Thiên Giai không nói lời nào, hỏi: "Không thể được sao? Không có muối à?"
Thiên Giai cười cười, lộ ra hai lúm đồng tiền, nói rằng: "Không phải cô dùng chung với Chi sao, muối Chi đã cầm đi rồi, chờ các cô ăn xong rồi lần sau trở lại nha."
Ninh Thư gắt gao nhíu mày một cái, nhìn chằm chằm Thiên Giai, Chi nói với cô, bảo cô qua đây xin Thiên Giai muối, nhưng Thiên Giai lại nói không cho.
Thiên Giai tại sao phải cho Chi ảo giác là cô ta tức giận, để mình tới chứ?
Ninh Thư nhìn Thiên Giai đứng trên bậc thang chỗ cửa động, từ trên cao nhìn xuống chỗ mình, có vẻ cao cao tại thượng.
Ninh Thư chớp mắt liền hiểu ý tứ của Thiên Giai, chẳng qua là muốn làm nhục cô, sau đó tiện thể gây xích mích quan hệ của Chi với cô thôi.
Thử nghĩ một hồi, Chi kêu cô tới chỗ Thiên Giai, mà cô tới, Thiên Giai lại không định cho cô muối, khả năng trong lòng sẽ có thành kiến với Chi.
Ninh Thư cảm thấy quá không có ý nghĩa, lạnh nhạt nói: "Nếu không có, quên đi, tôi đi đây."
Ninh Thư không chút do dự xoay người rời đi, chỉ sợ về sau sẽ không thể lại tới đây xin muối rồi, xem ra cô thật sự phải đến mỏ muối trộm muối.
Cô không có cảm giác được trở về quê hương đối với cái bộ lạc này, cảm giác bây giờ Dực Hổ tộc đã thành địa bàn của Thiên Giai rồi.
Thiên Giai nhìn Ninh Thư không chút do dự rời đi, trong lòng sinh ra một cảm giác bị mạo phạm, cảm thấy người thú giống cái này thực sự quá đáng ghét, lên tiếng gọi Ninh Thư lại: "Thảo, cô chờ một chút."
Ninh Thư xoay đầu lại nhìn cô ta, Thiên Giai bị ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của đối phương nhìn chằm chằm, trong lúc nhất thời đột nhiên không biết nên nói gì.
"À thì, ngày mai chúng tôi phải đi ra ngoài bộ lạc tìm đồ, lần này đã đủ số người rồi, lần sau tôi mang cô cùng đi ra ngoài." Thiên Giai nói, trong bộ lạc bây giờ người thú giống cái thích cùng mình đi ra ngoài, mỗi lần đều cạnh tranh danh sách đến bể đầu.
Ninh Thư bật cười một tiếng, mở miệng không khách khí chút nào mà nói: "Giai, cô không cảm thấy cô như vậy khiến người ta rất không thoải mái sao, cô không muốn mang tôi đi, tôi sẽ không đi, cô nói với tôi cái này làm gì, cô muốn tôi cầu xin cô, cầu xin cô mang tôi đi sao?"
Thiên Giai ngạc nhiên nhìn Ninh Thư, trong lúc nhất thời nghẹn họng trân trối, rõ ràng không ngờ đối phương lại nói như thế khiến người ta không xuống nước được, lắp bắp nói: "Tôi... tôi cũng không có, cũng không có ý đó."
"Vậy cô muốn gì?" Ninh Thư lạnh nhạt nói: "Cô cho rằng cô là thần nữ do thần phái tới, thì rất giỏi sao, tất cả mọi người phải cung phụng cô sao, cô thích cho tôi muối thì cho tôi muối, không cho thì thôi, thật ra cô muốn tôi quỳ xuống cầu xin cô đúng không."
"Tôi không có." Thiên Giai tức đến mức thân thể đều run rẩy, từ khi đi tới thế giới này, Thiên Giai chưa từng thấy người nào đáng ghét như vậy.
Cảm giác đối phương mổ xẻ hết ruột gan cô ta, những tâm tư của cô ta bị phơi dưới ánh mặt trời, khó chịu mà kinh ngạc.
Hiện tại Thiên Giai may mắn là mình tới thế giới này, cả thế giới mặc dù không có máy bay, ô tô, máy vi tính, điện thoại di động, không có gì cả.
Nhưng nơi đây cô ta là độc nhất vô nhị, thế giới này cũng chỉ có một mình cô ta có dáng dấp đẹp, ở đây cô ta cảm giác mình được người ta cần, được người ta thương yêu và coi trọng.
Cô ta đã không còn là cô gái bình thường trước kia, ở đây cô ta tùy tiện làm chút chuyện cũng có thể được tán thưởng.
Tán thưởng khiến người ta sung sướng, nên thái độ của người thú giống cái tên Thảo này làm cô ta cực kỳ không hài lòng.
Cô ta cải tạo toàn bộ bộ lạc, nhưng người thú giống cái này lại có thái độ này với mình.
"Thảo, tôi không biết đã đắc tội với cô chỗ nào, tôi biết cô vẫn luôn không thích tôi, cô nói đi, rốt cuộc có chỗ nào tôi đã khiến cô không thoải mái." Thiên Giai tức đến mức sắp khóc, đi tới thế giới này vẫn chưa từng tức như vậy.
Ninh Thư trả lời lại một cách mỉa mai: "Tôi cũng chẳng đắc tội cô, để cô phải khắp nơi nhìn tôi không vừa mắt, Chi là một giống cái đơn thuần, cô muốn gây xích mích quan hệ giữa tôi và Chi, cô làm như vậy còn là thần nữ thuần khiết sao, cô làm như vậy thần sẽ không trách tội cô sao?"
"Tôi... tôi gây xích mích quan hệ của cô và Chi lúc nào, cô đừng có ngậm máu phun người." Giọng Thiên Giai không nhịn được mà quát lên: "Tôi có phải thần nữ hay không mắc mớ gì tới cô?"
Thiên Giai biết rõ mình cũng không phải là thần nữ gì cả, mà là người thường từ thế giới khác xuyên không tới nơi này, được gắn lên cái mác thần nữ cô ta cũng khó hiểu, nhưng cô ta tuyệt đối không cho phép đối phương làm nhục cô ta như vậy.
Bên này Ninh Thư và Thiên Giai to tiếng cãi vã, Thụy từ trong sơn động đi ra, không ít người thú vây quanh.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Thụy thấy giống cái bé nhỏ của mình có vẻ tức giận, hắn còn chưa từng thấy Giai như vậy, nước mắt đảo quanh trên lông mi thật dài, nhìn mà khiến người ta rất không nỡ.
Thiên Giai mím môi lắc đầu, không nói gì.
Tất cả mọi người nhìn về phía Ninh Thư, ánh mắt nhìn Ninh Thư mang theo khiển trách, Khải vươn tay lôi Ninh Thư một cái, nói rằng: "Đừng làm rộn, Giai mới tới bộ lạc không lâu, cô không nên cãi nhau với cô ấy."
Ninh Thư trực tiếp xua bỏ cái tay Khải đang nắm tay mình, cau mày lạnh lùng nói rằng: "Kéo tôi làm gì."