[Dịch]Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 523 : Hội chứng stockholm (24)

Ngày đăng: 07:35 24/08/19

Ninh Thư im lặng chờ đến lúc mở phiên toà, mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ. Vào ngày phiên tòa được mở, Ninh Thư và Sở Tiêu Nhiên đã gặp nhau ở cổng toà án, thời gian này không gặp Sở Tiêu Nhiên, hắn đã gầy đi không ít, ngay cả hốc mắt cũng lồi lên. Ba năm trước, bọn họ cũng gặp nhau ở cổng tòa án, khi đó Sở Tiêu Nhiên cao cao tại thượng cho Ninh Thư một công việc, hiện tại phong thủy luân chuyển, Sở Tiêu Nhiên lại trở thành bị cáo, ngồi đối diện với Ninh Thư. Mặc dù bây giờ Sở Tiêu Nhiên hơi xuống dốc, nhưng lúc nhìn thấy Ninh Thư, ánh mắt vẫn cao ngạo như trước, giọng nói châm chọc Ninh Thư: "Chẳng qua chỉ là một tên tay sai khom lưng khuỵu gối, vẫy đuôi mừng chủ mà thôi, còn tưởng mình thật sự là một nhân vật chứ." Ninh Thư không hề quan tâm đến những lời châm chọc của Sở Tiêu Nhiên, lẽ nào cứ chống đối lãnh đạo giống như Sở Tiêu Nhiên, vì lợi ích của gia tộc mình mà đùa bỡn thị trường trong lòng bàn tay mới là nhân vật sao? Ninh Thư luôn tin rằng, sức mạnh cá nhân không thể nào đối kháng được với sức mạnh quốc gia, huống hồ Sở Tiêu Nhiên còn chưa mạnh đến mức có thể rời khỏi mảnh đất này. Sở Tiêu Nhiên ra khỏi thành phố T chắc chắn sẽ không được hoan nghênh như vậy nữa. Trong thiên hạ rộng lớn này chỗ nào chả là đất của vua. Sinh sống trên mảnh đất này, thì phải tuân theo quy tắc, con cá muốn nhảy ra khỏi nước, chẳng phải là tự tìm đường chết sao? Sở Tiêu Nhiên là nhân vật lớn ở thành phố T, bây giờ lại bị khởi tố, một nhân vật lớn như vậy đã thu hút rất nhiều phóng viên chen lấn nhau đến chụp ảnh đưa tin. Sở Tiêu Nhiên ngồi ở ghế bị cáo, nhìn Ninh Thư phía đối diện, cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy sát khí. Vẻ mặt của Ninh Thư không hề quan tâm, cảnh giác trong lòng, đợi sau khi toà án thẩm vấn xong, văn phòng luật sư phải tuyển thêm mấy người bảo vệ. Để phòng ngừa điều bất trắc xảy ra, Ninh Thư còn phải tìm cho cha mẹ Từ vài vệ sĩ giỏi võ, chỉ sợ Sở Tiêu Nhiên chó cùng rứt giậu, làm tổn thương đến cha mẹ Từ. Ninh Thư làm luật sư nguyên cáo đại diện cho chính quyền, tố cáo tội danh của Sở Tiêu Nhiên với thẩm phán và bồi thẩm đoàn. Sở Tiêu Nhiên không nói gì từ đầu tới cuối, có luật sư trả lời thay hắn, chỉ có điều ánh mắt của Sở Tiêu Nhiên nhìn Ninh Thư càng ngày càng lạnh lùng. Hạ Hiểu Mạn ngồi trên ghế dự thính, khuôn mặt bối rối bất lực, một người là người trong lòng cô ta, còn một người cùng mình lớn lên từ nhỏ, cả hai đều rất quan trọng đối với cô ta, khiến Hạ Hiểu Mạn cảm thấy trái tim mình như bị xé ra thành hai nửa. Tại sao cứ phải đối đầu không khoan nhượng như vậy? Hạ Hiểu Mạn thật sự không hiểu, nếu như bởi vì cô ta làm tổn thương anh Văn Lãng, thì cô ta sẵn sàng chuộc tội. Chỉ có điều hiện giờ cứ đối địch với nhau như vậy khiến Hạ Hiểu Mạn cảm thấy rất bất an, trong lòng vô cùng bất an. Hạ Hiểu Mạn nhẹ nhàng sờ sờ bụng của mình, cô ta chỉ muốn cho đứa bé một cuộc sống khỏe mạnh hạnh phúc mà thôi. Tại sao lại nhiều khó khăn trắc trở như vậy. Trong phiên tòa, Ninh Thư dùng lý luận sắc bén để cãi lại luật sư của Sở Tiêu Nhiên, hơn nữa tội danh của Sở Tiêu Nhiên đã rõ rành rành không thể thay đổi được nữa. Trước đây lúc Sở Tiêu Nhiên vẫn còn nở mày nở mặt, lũng đoạn không coi là tội danh gì cả, thực ra lũng đoạn độc quyền còn là một cách để khen ngợi, nhưng bây giờ quyết tâm phải trừng trị Sở Tiêu Nhiên, tội danh tất nhiên sẽ được lập ra. Tội lũng đoạn không đủ để ngồi tù, chỉ phạt tiền, nhưng mức tiền phạt khiến Sở Tiêu Nhiên cũng phải thay đổi sắc mặt. Bởi số tiền này lớn gấp ba lần số lợi nhuận lũng đoạn sản phẩm, gấp ba lần đấy. Để Sở Tiêu Nhiên nuốt vào thì cũng phải nhả ra, cho dù luật sư của Sở Tiêu Nhiên cố gắng muốn xoay chuyển tình thế cũng không được. Tòa án cho Sở Tiêu Nhiên thời gian ba tháng để nộp đủ số tiền phạt. Sở Tiêu Nhiên không chỉ phải đối mặt với tiền phạt, mà một số sản phẩm của hắn còn bị thu hồi giấy phép sản xuất vĩnh viễn. Một số sản phẩm của công ty Sở Tiêu Nhiên đã hình thành một dây chuyền sản xuất hoàn thiện, là sản nghiệp để kiếm tiền, bị thu hồi giấy phép sản xuất là một cú đả kích trí mạng đối với công ty. Sắc mặt của Sở Tiêu Nhiên tái nhợt. Không có giấy phép sản xuất hợp lệ, cho dù sản xuất hàng hóa ra, cũng sẽ không có ai mua, vốn dĩ là sản phẩm sản xuất trái phép, căn bản không thể thâm nhập vào thị trường chính thức được. Khuôn mặt của Sở Tiêu Nhiên âm u, tay nắm chặt thành nắm đấm, nhìn Ninh Thư ở phía đối diện, trong ánh mắt hàm chứa cơn bão táp mờ mịt muốn quét sạch mọi thứ. Sắc mặt Ninh Thư lạnh lùng chống lại Sở Tiêu Nhiên. Ra khỏi tòa án, Sở Tiêu Nhiên liền siết nắm đấm, đánh về phía mặt của Ninh Thư, Ninh Thư lập tức lách người tránh thoát, sắc mặt Sở Tiêu Nhiên tái xanh nhìn Ninh Thư: "Tôi thực sự đã xem thường anh rồi, không ngờ anh còn có bản lĩnh như vậy." Ninh Thư dang tay ra nói: "Tôi không có bản lĩnh lớn như vậy, người muốn đối phó với anh không phải tôi, tôi chỉ giúp một tay thôi." Sở Tiêu Nhiên tức đến mức khuôn mặt trở nên vặn vẹo, lại vung nắm đấm về phía Ninh Thư, Ninh Thư trực tiếp nắm lấy cổ tay của Sở Tiêu Nhiên, tay nắm thành quả đấm, đấm một phát vào bụng Sở Tiêu Nhiên, Sở Tiêu Nhiên rên khẽ một tiếng, đau đớn cuộn tròn cơ thể lại. Ninh Thư lại đấm phát nữa vào hốc mắt của Sở Tiêu Nhiên, mắt của Sở Tiêu Nhiên nhanh chóng trở nên tím đen. Sở Tiêu Nhiên khom người ho dữ dội, một tay che mắt, bộ dáng vô cùng đau đớn. "A..." Hạ Hiểu Mạn từ trong tòa án đi ra nhìn thấy Ninh Thư đánh Sở Tiêu Nhiên, kêu lên một tiếng chói tai rồi xông đến đỡ Sở Tiêu Nhiên, thấy mặt của Sở Tiêu Nhiên bị bầm đen, lập tức lộ ra vẻ mặt đau lòng. "Anh Văn Lãng, tại sao lại đánh anh ấy?" Hạ Hiểu Mạn chất vấn Ninh Thư: "Mọi người đối đầu nhau trên tòa án đã khiến em rất khó chịu rồi, vì sao mọi người còn làm như vậy." Ninh Thư buông lỏng tay: "Là anh ta đánh tôi trước." Cảm thấy chẳng có ý nghĩa nên không giải thích làm gì, Ninh Thư xoay người mở cửa xe lái xe rời đi. Còn Sở Tiêu Nhiên và Hạ Hiểu Mạn bị một đám phóng viên vây quanh không thoát ra được. Sau vụ kiện này, Ninh Thư lại tuyển thêm mấy người bảo vệ, xung quanh nơi làm việc còn lắp đặt rất nhiều camera, hơn nữa còn thuê thêm mấy vệ sĩ trong nhà, xuất phát từ đáy lòng muốn bảo vệ cha mẹ Từ, những người vệ sĩ này chưa từng xuất hiện trước mặt hai người. Sau vụ kiện, truyền thông và báo chí đều đang suy đoán xem Sở Tiêu Nhiên phải nộp bao nhiêu tiền phạt, tiền phạt gấp ba lần lợi nhuận, những truyền thông nhiều chuyện tính toán sơ qua khoảng chừng một tỷ. Thế nhưng số liệu của Ủy ban giám sát quản lý tài sản đưa ra chỉ nhiều hơn chứ không thể ít hơn một tỷ, chỉ có mỗi một tỷ căn bản không đủ để thể hiện món lãi kếch sù Sở Tiêu Nhiên kiếm được khi lũng đoạn. Bây giờ Sở Tiêu Nhiên nhất định phải nộp số tiền phạt này, cho dù là đập nồi bán sắt cũng phải nộp, nếu không tòa án sẽ trực tiếp niêm phong công ty của Sở Tiêu Nhiên. Hơn nữa hiện giờ Sở Tiêu Nhiên muốn chạy trốn cũng không trốn được, xung quanh hắn đều có cảnh sát theo dõi, nếu như phát hiện Sở Tiêu Nhiên có hành động gì khác thường, sẽ trực tiếp bắt giữ. Lãnh đạo hiển nhiên cũng muốn nuốt miếng thịt béo này, dù thế nào cũng phải bắt Sở Tiêu Nhiên giao ra số tiền này. Nếu có số tiền này, thành phố T sẽ phát triển tốt hơn, không có Sở Tiêu Nhiên chèn ép ở bên trên, những xí nghiệp khác ở thành phố T cũng sẽ phát triển, mà không phải giống như trước kia, một mình Sở Tiêu Nhiên độc quyền. "Anh Văn Lãng, Từ Văn Lãng, anh ra đây..." Bên ngoài văn phòng luật sư vang lên giọng nói của Hạ Hiểu Mạn. Ninh Thư đi tới cửa sổ, nhìn thấy Hạ Hiểu Mạn đang đứng trước cửa dưới ánh mặt trời gay gắt, Hạ Hiểu Mạn bị bảo vệ ngăn lại, nên chỉ có thể đứng ở cửa gọi to. Ninh Thư bật cười một tiếng, cô gọi tôi thì tôi sẽ ra chắc, đừng tưởng rằng cô gọi tôi đến thì tôi đến cô đuổi tôi đi thì tôi đi. Lần này không biết lại có chuyện gì nữa đây, dù sao Hạ Hiểu Mạn tìm cô cũng không có chuyện gì tốt.