[Dịch]Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 579 : Con dâu nuôi từ bé (22)
Ngày đăng: 07:36 24/08/19
Chúc Nghiễn Thu chưa bao giờ để ý đến Chúc Tố Nương, nhưng lại muốn Chúc Tố Nương toàn tâm phục tùng hắn, nhớ mong hắn, rồi chịu khổ.
Cút mẹ mày đi!
Ninh Thư trực tiếp kêu phu kéo xe đi, Chúc Nghiễn Thu chạy theo sau một đoạn dài, chạy mệt đứt hơi cũng không đuổi kịp.
Ninh Thư quay đầu nhìn Chúc Nghiễn Thu đang chống tay đầu gối, gục người thở lấy hơi, nam nhân như vậy thật khiến Ninh Thư coi thường, không xứng làm con, không xứng làm chồng, không xứng làm cha.
Chúc Nghiễn Thu chính là loại người bị chiều quá hóa hư, vừa gặp chút chuyện đã chật vật đến vậy.
Ninh Thư không hiểu rốt cuộc sao loại người như vậy có thể công thành danh toại, hào quang lớn sao?
“Mẹ, sao cha lại kêu con gọi cha là cậu?” Chúc Tư Viễn mơ hồ hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư chậm rãi nói; “Bởi vì cha con không muốn người ta biết con là con hắn.”
“Tại sao?”
“Bởi vì hắn cảm thấy mất mặt.”
“Tại sao lại cảm thấy mất mặt?”
“Bởi vì mẹ con không được tiếp xúc với nền giáo dục kiểu mới.”
“Con không hiểu, hai chuyện này có gì liên quan chứ?”
“Có chứ, cha con thích con gái tiếp xúc với nền giáo dục kiểu mới.”
“Con vẫn không hiểu?”
Ninh Thư nhận được mệnh lệnh từ cấp trên, cô phải chuẩn bị theo quân, lúc nhận được lệnh này, Ninh Thư rất nặng lòng, nhìn Chúc Tư Viễn, người cô lo nhất chính là Chúc Tư Viễn.
Sau đợt binh biến ngày 18 tháng 9, ba tỉnh miền Đông Bắc bị mất khiến Nhật Bản đoán được sự nhem nhóm của chiến tranh kháng Nhật. Trung Quốc dùng phương thức chiến tranh tự cung tự cấp để giải quyết vấn đề tài nguyên kinh tế trong nước không đủ, thị trường trong nước nhỏ hẹp, dân số thừa, do đó nội bộ đất nước bất ổn. Cuối cùng đến ngày 7 tháng 7 năm 1937, Trung Quốc đã phát động chiến tranh kháng Nhật toàn diện trong vòng tám năm.
Mấy ngày lửa đạn liên miên, nhiều đội quân bị phái ra ngoài hơn.
Thời gian của Ninh Thư không còn nhiều lắm, cô chỉ có ba ngày giải quyết chuyện trong nhà, ba ngày sau, Ninh Thư phải đi theo quân đội.
Lúc này, có rất nhiều người mang trong mình hoài bão bảo vệ tổ quốc, tòng quân, chống kẻ thù xâm lược.
“Mẹ, mẹ cho con đến trường nội trú đi.” Chúc Tư Viễn nói với Ninh Thư; “Con biết mẹ phải đi.”
Chúc Tư Viễn lớn rất nhanh, hiện tại cũng sắp đến bả vai Ninh Thư rồi: “Mẹ, thầy nói người Nhật Bản đang xâm chiếm lãnh thổ của chúng ta, áp bức đồng bào của chúng ta, phải đuổi kẻ xâm lược Nhật Bản ra khỏi lãnh thổ của chúng ta.”
Mỗi lần nghe Chúc Tư Viễn hô to cái khẩu hiệu cao thượng này, Ninh Thư đều cảm thấy kỳ lạ, chắc chắn Chúc Tư Viễn bị thầy giáo tẩy não rồi.
Ninh Thư đưa Chúc Tư Viễn đến trường nội trú, nói với thầy mình là quân y, nhận được lệnh phải theo quân, hy vọng có thể giúp cô chăm sóc con một chút.
Thầy nghe vậy, liền kêu Ninh Thư yên tâm, hắn sẽ chăm sóc tốt cho Chúc Tư Viễn, quốc gia đang gặp nạn, hy vọng lãnh thổ quốc gia sẽ an toàn, tuy nói không phải ai cũng dám ra chiến trường, nhưng có thể vì quốc gia làm chút gì đó thì vẫn bằng lòng.
Ninh Thư ngồi xuống ôm Chúc Tư Viễn, nói: “Tư Viễn, ngoan ngoãn chờ mẹ trở về.”
Chúc Tư Viễn rơi đầy nước mắt lên người Ninh Thư, ngẹn ngào nói: “Tư Viễn chờ mẹ.” Ninh Thư lau mặt, xoay người rời đi, quay đầu thấy Chúc Tư Viễn được thầy giáo nắm tay, đang vẫy tay với mình.
Bây giờ Chúc Tư Viễn đã là một người đàn ông rồi, vĩ đại hơn so với Chúc Nghiễn Thu nhiều.
Đưa Chúc Tư Viễn đến trường nội trú, sau đó lại đi tìm người phỏng vấn trước đây, kêu hắn chăm sóc con mình.
Ba ngày trôi qua rất nhanh, Ninh Thư chỉ mang hai bộ đồ hay dùng, sau đó cõng hòm thuốc rất lớn đi đến quân doanh, trong hòm đều là thuốc bột Ninh Thư chế ra, có thuốc bột cầm máu, phòng cảm nắng, đau bụng, còn có ít thuốc tây để hạ sốt.
Hòm này có khoảng 12,5 kg thuốc bột, cũng may Ninh Thư có luyện Tuyệt Thế Võ Công, hơn nữa vẫn luôn tập luyện sức khỏe, cõng cái hòm này cũng không mất nhiều sức.
Ba quân y chiến địa nam đi cùng Ninh Thư cũng bị phái ra ngoài, Ninh Thư không biết bọn họ được phái đi đâu.
Đãi ngộ của Ninh Thư tốt hơn so với binh lính bình thường một chút, nhưng cũng không khá hơn là bao.
Sau một hồi nổ súng tuyên thệ, đoàn quân lập tức dời quân đến chiến trường, ngăn trở bước chân quân xâm lược, đuổi kẻ thù ra khỏi lãnh thổ nước mình.
Bởi vì Ninh Thư là quân y, may còn có thể ngồi xe, không cần cõng hòm thuốc đi theo đội ngũ.
Bây giờ là tháng bảy, thời tiết khắc nghiệt, đội ngũ hành quân đi dưới nắng, có vài chiến sĩ không chịu được bị cảm nắng mất nước, Ninh Thư dùng nồi hành quân đốt một siêu nước, hòa thuốc bột cho những binh sĩ bị cảm nắng uống.
Ninh Thư thấy khá may khi mình chuẩn bị đầy đủ hết từ trước, nếu không bây giờ sẽ luống cuống không biết làm gì mất, quân y vô dụng, chắc cũng không sống được bao lâu, nếu gặp phải chuyện gì, cũng sẽ bị bỏ mặc. Người không có giá trị không đáng được cứu.
Đội ngũ đi ngày đêm không ngừng nghỉ, không có đủ xe, binh sĩ chỉ có thể chạy.
Sắp đến chiến địa đã nghe được tiếng pháo vang từ rất xa và tiếng súng không ngừng nghỉ, trên trời máy bay chiến đấu đang nhởn nhơ, chốc chốc lại ném một quả bom có lực sát thương khổng lồ xuống.
Trước tiên, Ninh Thư được đưa đến lều chiến địa hậu phương, có người nói trước có một quân y chiến địa đã chết, kêu Ninh Thư thay vào.
Ninh Thư đi vào trong lều, thấy trong lều có đủ loại người bị thương, biểu cảm của ai cũng đau đớn dị thường, thậm chí có người còn đau đến nỗi lăn lê trên mặt đất, kêu au ui, trông như sắp chết vậy.
Ninh Thư vội vã đặt hòm thuốc xuống, bắt đầu chữa cho người bị thương, chỉ có mình Ninh Thư nên vừa xem xong cho người này liền chạy đến xem cho người khác.
Lần đầu tiên Ninh Thư tham gia chiến tranh hiện đại, tiếng bom vang lên ầm ầm bên tai, còn có cả bóng máy bay chiến đấu trên đầu, đạn xẹt qua tai.
Một viên đạn có thể kết liễu một mạng ngay.
Ninh Thư dùng vải quấn lên bắp đùi một binh sĩ, bắp chân của hắn đã bị nổ bay rồi, máu thịt trên vết thương be bét, còn lộ ra cả khớp xương trắng, bây giờ vẫn đang chảy máu ròng ròng, mà con ngươi người lính này đã bắt đầu co lại, chắc là không qua khỏi rồi.
Ninh Thư dùng vải ghìm chặt bắp đùi, ngăn máu chảy nhanh, sau đó bôi thuốc cầm máu lên vết thương của hắn.
Chiến sĩ đau đớn kêu lên, Ninh Thư cắn răng xử lý vết thương, tình huống hiện tại không thể cứ nhỏ giọng an ủi người bị thương.
Một lúc sau lại có người được đưa tới, Ninh Thư chữa cho người bị thương trí mạng trước, người bị thương không quá nặng có thể chờ một chút.
Lúc xử lí các loại vết thương, Ninh Thư gần như mất hết cảm giác.
Mệt, rất mệt, nhưng cơ thể không dừng lại được, Ninh Thư biết làm quân y chiến địa sẽ rất khổ, nhưng không ngờ lại khổ như vậy.
Lại còn phải phòng bị bom của máy bay chiến đấu của quân địch trên đầu, mỗi lần ném bom, Ninh Thư lại cảm giác lỗ tai mình mất nhạy, mặt đất đang rung lên mạnh mẽ.
Sau khi ném xong, Ninh Thư lại bò dậy từ dưới đất, tiếp tục chữa cho binh sĩ bị thương, Ninh Thư cảm giác tay mình đã liệt mất rồi, không biết lúc nào mới có thể ngừng lại.