[Dịch]Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 638 : Người mang thai hộ (16)
Ngày đăng: 07:36 24/08/19
Ninh Thư cầm lấy tiền ông Nghê đưa cho, bản thân cô cũng có tiền, nhiều tiền là đằng khác, nhưng mỗi lần về nhà, ông Nghê đều đưa tiền cho cô, cứ sợ cô không có tiền tiêu.
Nghê Tịnh không thể sinh con, lại được gả vào gia đình chỉ có duy nhất một người con trai, không sinh được con khiến con gái mình nhụt chí.
Ông Nghê sợ Nghê Tịnh tự ti với hoàn cảnh của mình, nên ông đưa tiền cho cô tiêu cho đỡ phải xấu hổ với người ta.
Con gái đã gả đi như bát nước đổ đi không lấy lại được, nhưng vợ chồng Nghê gia vẫn rất mực cưng chiều con gái, lúc nào cũng lo nghĩ cho Nghê Tịnh.
Ninh thư nói với ông Nghê: “Cảm ơn cha.”
“Con là con gái của cha, sao lại nói lời cảm ơn khách sáo vậy.” Ông Nghê nghiêm mặt lại: “Nhìn thấy con như thế này, cha mẹ rất buồn, không thể cho con một cơ thể khỏe mạnh được.”
Ninh Thư cười: “Không sao đâu ạ.”
Chuyện này là chuyện bất đắc dĩ, không ai có thể tránh được bệnh tật.
Cuộc đời có mất có được, cơ thể Nghê Tịnh không được khỏe mạnh, nhưng sinh ra trong gia đình giàu có, không phải lo lắng bôn ba kiếm sống, yên bình sống qua ngày.
Nhưng Nghê Tịnh lại gả cho Cảnh Thiếu Trạch, rồi Cảnh Thiếu Trạch lại gặp Diệp Tích.
Đúng là bi kịch của đời người.
“Nếu như con gặp khó khăn gì ở nhà Cảnh gia thì con cứ quay về, cha sẽ nuôi con.” Ông Nghê nhìn Ninh Thư và nói: “Chúng ta không cần phải cúi đầu trước họ.”
“Vâng.” Có thể không lâu nữa cô sẽ trở về nhà thật.
Rời khỏi Nghê gia, Ninh Thư nghĩ một lúc, chuẩn bị đến công ty Cảnh gia xem thử, nói không chừng có thể thấy cảnh hay.
Có khi còn có thể thấy hai người họ đang cuống cuồng mặc quần áo cũng nên.
Đến công ty, Ninh Thư rất thuận lợi tiến vào phòng làm việc của tổng giám đốc, mở cửa ra thấy cảnh Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích đang đút thức ăn cho nhau, đầu hai người sắp dính lấy nhau rồi.
Bầu không khí rất ngọt ngào, ngọt ngào tới mức khiến người ta phát ói, trong phút chốc Ninh Thư cảm thấy gương mặt mình nóng bừng lên.
“Ai cho phép…” Khi Ninh Thư mở cửa ra, Cảnh Thiếu Trạch đứng phắt dậy, gương mặt phẫn nộ hét về phía Ninh Thư, nhưng khi nhìn thấy đó là Ninh Thư, thì gương mặt tức giận ấy bỗng chốc không còn nữa, cứng ngắc hỏi Ninh Thư: “Sao em lại đến đây?”
Diệp Tích quay đầu nhìn thấy Ninh Thư, gương mặt trắng bệch, đôi đũa cầm trên tay rơi xuống sàn, lập tức hoang mang cúi người nhặt đũa.
Bộ dạng trông muốn khóc quá.
Cảnh Thiếu Trạch nhíu mày, rồi lại nở nụ cười dịu dàng, mau chóng bước đến trước mặt Ninh Thư, cầm lấy tay cô rồi lau đi những giọt mồ hôi trên trán và hỏi: “Em đến sao không gọi điện cho anh, anh sẽ xuống sảnh đón em?”
Ninh Thư vừa cười vừa nói: “Em muốn đến đây xem qua thôi, hai người đang ăn trưa à?”
“Ừ, thư ký Diệp đem thức ăn vào cho anh, em có muốn ăn một chút không?” Cảnh Thiếu Trạch hơi dãn gương mặt ra một chút: “Thôi bỏ đi, chúng ta ra ngoài ăn trưa, cơm của công ty em ăn không quen đâu.”
Cảnh Thiếu Trạch nói xong liền đưa Ninh thư ra ngoài phòng làm việc: “Em khó khăn lắm mới đến đây một lần, anh đưa em đi ăn đồ gì đó ngon nhé.”
Cảnh Thiếu Trạch ra ám hiệu bằng mắt cho Diệp Tích, nhưng bây giờ gương mặt Diệp Tích đang trắng bệch, hoàn toàn không hiểu ý của Cảnh Thiếu Trạch muốn nói gì.
Cảnh Thiếu Trạch thấy Diệp Tích đang bàng hoàng sợ hãi, tức giận cau mày, không ngừng nói chuyện để hướng sự chú ý của Ninh Thư đi chỗ khác.
Ninh Thư tỏ rõ mình không phải là đứa con nít, không dễ bị mấy lời đó làm quên mất chuyện chính, chỉ là Ninh Thư không có ý định làm lớn chuyện lên.
Cô cũng chỉ hỏi qua loa vài câu, Cảnh Thiếu Trạch cũng tìm đủ mọi lý do để Ninh Thư không trách mắng hắn.
Ninh Thư đứng đó nghe Cảnh Thiếu Trạch nói đủ lời dối trá, người chịu đựng sự chán ghét này cuối cùng vẫn là bản thân mình.
“Anh tắm đó à?” Ninh Thư ngửi thấy mùi xà phòng tắm trên người Cảnh Thiếu Trạch, mùi hương vẫn còn rất nồng, có vẻ như vừa tắm cách đây không lâu.
Đoán chừng là cặp đôi vừa mới ân ái mặn nồng xong, sau khi tắm xong thì mới đút cơm cho nhau ăn, cuộc sống của hai người trụy lạc quá đấy.
Cảnh Thiếu Trạch mặt không biến sắc nói: “Thời tiết nóng nực, người anh toàn là mồ hôi nhớp nháp, anh tắm rửa một cái cho mát.”
Nhìn xem, miệng nói dối trơn tru thế cơ mà, bây giờ tất cả những lời Cảnh Thiếu Trạch nói đều không có câu nào là thật.
Ninh Thư dừng bước rồi nói: “Em đã ăn cơm ở nhà rồi, em tiện đường qua đây thăm anh, anh trở lại làm việc đi.”
Ninh Thư cười rất hiền dịu, Cảnh Thiếu Trạch thở dài một tiếng, nói đại vài câu: “Có cần anh đưa em về không.”
“Không cần đâu, anh cứ tiếp tục ăn cơm đi.” Ninh Thư quay người bước đi.
Cảnh Thiếu Trạch vội vàng quay vào thang máy, Ninh Thư quay người lại không thấy hắn đâu nữa, tên khốn này chạy cũng nhanh thật.
Hắn gấp gáp như vậy là để tìm Diệp Tích.
Ninh Thư nhún vai, được rồi, để xem hai người sẽ làm gì?
Ninh Thư lại đi vào thang máy, bước đến phòng tổng giám đốc, lén nhìn vào bên trong, thấy Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích đang đôi co qua lại.
Diệp Tích khóc lóc nói họ đừng như thế nữa, như vậy là không đúng.
Diệp Tích cảm giác bản thân không chịu đựng được nữa, muốn bỏ đi cho xong, nhưng người nhà cô ta phải làm sao, không có tiền của phu nhân Cảnh gia, thì công ty cha cô ta sẽ phá sản.
Nhưng cô ta đang yêu chồng của người khác, trong lòng Diệp Tích rất rối bời.
Nhưng Cảnh Thiếu Trạch lại vẫn cố chấp nói, hắn không muốn cô ta quên đi trách nhiệm của mình, là phải mang thai con của hắn.
Cảnh Thiếu Trạch đè Diệp Tích xuống dưới bàn, hôn tới tấp.
Diệp Tích bắt đầu chống cự lại, cuối cùng lại ôm lấy cổ Cảnh Thiếu Trạch.
Ninh Thư trông thấy cảnh này, cảm thấy trong lòng giận dữ sục sôi.
Ha ha ha …
Ninh Thư nhẹ nhàng khép cửa lại, sau đó đá chân vào cửa thật mạnh, rồi bước vào trong thang máy, dọa chết hai người gian phu dâm phụ nhà ngươi.
Chiều tối Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích trở về nhà, sắc mặt hai người không được tốt, Cảnh Thiếu Trạch nhìn thấy Ninh Thư, muốn nói gì đó lại thôi, muốn hỏi gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Ninh Thư rất thản nhiên không lo lắng, cho mày tức chết đi, không nói cho hắn biết cô đã nhìn thấy cảnh không nên nhìn thấy.
Diệp Tích vừa về nhà, mẹ Cảnh Thiếu Trạch bèn kéo tay cô vào phòng, câu đầu tiên bà hỏi: “Diệp Tích, con có cảm thấy cơ thể mình có gì đó bất thường không?”
Diệp Tích lắc đầu, có chút hoảng sợ nhìn mẹ Cảnh Thiếu Trạch, nói: “Cảnh phu nhân, con vẫn không cảm thấy gì lạ thường.”
“Ý ta là con có cảm giác mình có thai hay chưa, kinh nguyệt của con vẫn bình thường đấy chứ?” Mẹ Cảnh Thiếu Trạch cau mày: “Từ sau khi con vào nhà này cũng đã 3 tháng rồi, tại sao vẫn chưa có thai?”
Diệp Tích có chút bất an, nói với giọng rất nhỏ nhẹ: “Có như bình thường ạ, phu nhân, con cũng đã rất cố gắng, nhưng việc này không phải do con quyết định là được.”
Diệp Tích đã rất nỗ lực để khiến mình có con, nhưng đều thất bại.
Áp lực trong lòng Diệp Tích càng ngày càng lớn, nhìn thấy gương mặt bà Cảnh không vui và tức giận, sợ bà Cảnh sẽ rút tiền về nên cô ta nói: “ Phu nhân, có cần đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo không, cứ tiếp tục thế này con không biết khi nào mới mang thai được.”
Diệp Tích trước đây cũng không muốn làm việc này, nhưng bây giờ cô ta cũng không còn cách nào khác.
“Không được.” Bà Cảnh phản bác, bà ta đã cố gắng rất nhiều, không thể để cuối cùng lại phải đi thụ tinh nhân tạo.
Bà muốn phải có thai tự nhiên, muốn cháu mình ra đời một cách tự nhiên.