[Dịch]Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 652 : Người mang thai hộ (30)
Ngày đăng: 07:36 24/08/19
Cảnh Thiếu Trạch cảm thấy Nghê Tịnh chưa bao giờ coi bản thân cô là người của Cảnh gia, vì vậy cô mới dám làm những chuyện độc ác đến thế.
“Tôi đã nhìn nhầm con người cô rồi, Nghê Tịnh, cô hận tôi cô có thể báo thù tôi, cô đã bao giờ nghĩ tới việc công ty Cảnh gia sẽ rơi vào tay cổ đông Lý hay chưa?” Cảnh Thiếu Trạch uất hận nói.
Ninh Thư cười nhẹ: “Có liên quan gì đến tôi cơ chứ?”
Cảnh Thiếu Trạch nhìn thấy nụ cười trên mặt Ninh Thư, cảm thấy bị kích động, hắn thích nhất là nhìn thấy nụ cười của Nghê Tịnh, dịu dàng đằm thắm, cười nhẹ nhưng lại rất đẹp, khiến người đối diện vô cùng mê đắm.
Nhưng bây giờ, Cảnh Thiếu Trạch lại muốn hủy hoại gương mặt đó, có thế mới khiến cho sự tức giận trong lòng hắn được giải tỏa.
“Tôi có chết cũng không ly hôn, hãy chờ xem chúng ta ai thắng ai bại.” Cảnh Thiếu Trạch phẫn nộ nói: “Mấy người cũng đừng hòng sống yên ổn.”
Ninh Thư vẫn không thèm để ý, buông thõng tay rồi nói: “Tôi thì chẳng sao, hôm nay không được thì ngày mai kiện tiếp, mọt tuần không được thì một tháng, một tháng không được thì nửa năm, nửa năm không được thì một năm, dù sao thì tôi cũng không có vấn đề gì.”
“Tôi tự tìm niềm vui cho riêng mình, tôi không cần phải đi làm, cha mẹ tôi nuôi, anh trai tôi nuôi, tôi có rất nhiều thời gian.”
Sắc mặt Ninh Thư trở nên lạnh lùng: “Nhưng tội ngoại tình của anh sẽ được định đoạt trước, anh sẽ phải chịu án phạt nửa năm tù trở lên, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ chờ anh, chờ anh quay lại ly hôn với tôi.”
“À, còn mẹ của anh ép buộc người khác mang thai hộ, cũng sẽ bị phạt tù đấy.”
Ninh Thư vừa dứt lời, gương mặt của cả nhà Cảnh gia tái mét, bà Cảnh ôm lấy ngực, có vẻ như bệnh tim của bà tái phát.
“Cô nhất định phải làm đến mức này đúng không.” Ông Cảnh nhìn Ninh Thư: “Làm như vậy thì có tốt cho danh tiếng của cô hay không? Cô cứ một mực phải báo thù Cảnh gia, ly hôn xong liệu có ai dám lấy cô nữa không, làm người thì nên độ lượng, làm bất cứ chuyện gì cũng phải cho người ta có đường sống thì sau này chúng ta mới có cơ hội gặp lại.”
“Con gái nhất định phải lấy chồng ư?” Ninh Thư lạnh lùng nói: “Không cần lấy chồng tôi cũng sống rất tốt, tôi muốn được đến những nơi mà tôi chưa từng đến, sống cuộc sống tiêu diêu tự tại, không gặp phải nhà chồng ác độc như Cảnh gia các người, ở nhà chồng cứ phải nhìn sắc mặt nhà chồng, cưới chồng lại gặp phải loại người nuôi tình nhân bên ngoài, lại còn phải nhìn sắc mặt chồng mà sống, còn phải kính trọng những con người chưa bao giờ nuôi tôi lấy một ngày, không cho tôi ăn miếng cơm nào.”
“Cô…” Ông Cảnh ngây ra không nói thêm được từ nào.
Thời gian một tiếng nghỉ giải lao điều trần đã trôi qua rất nhanh, Ninh Thư không hề có ý nhượng bộ, nhất định phải đòi hai trăm triệu tiền bồi thường.
Còn Cảnh Thiếu Trạch nhất quyết không ly hôn.
Con số mà luật sư đưa ra quá cao, hai bên nguyên đơn và bị đơn đều không hề nhượng bộ, giằng co mãi vẫn không có kết quả nên đành tạm thời nghỉ xử án, chờ ngày khác tiếp tục thẩm lý.
Cũng cho hai bên gia đình có thêm thời gian hòa giải.
Quan tòa đã đề nghị kết thúc phiên tòa, nhưng tội danh ngoại tình đã được thành lập, đó là tội gây nhiễu loạn trật tự trị an xã hội, bi phạt giam giữ hình sự trong một thời gian.
Bà Cảnh ép buộc người khác mang thai hộ bằng tiền, cũng bị tạm giam vì tội bán dâm một thời gian.
Ông Cảnh đương nhiên không đồng ý nhìn vợ mình và con trai bị tạm giam, nên ông đóng tiền bảo lãnh để hai người được ra ngoài.
Phóng viên viết bài rất nhanh, ngày hôm sau khắp các mặt báo đã đưa tin sự việc giữa hai nhà giàu có đấu đá nhau, danh tiếng của Cảnh gia bị hủy hoại, nhất là bà Cảnh, với mức độ khốn nạn như bà đúng là trường hợp hiếm thấy.
Điều khiến phóng viên thất vọng đó là người mang thai hộ không tới, không biết lấy được thông tin ở đâu, mà ngày hôm sau Diệp Tích cũng bị họ nhắc tới trong bài báo.
Diệp Tích bị truyền thông gọi là người mang thai hộ với giá đắt nhất.
Diệp Tích bị Cảnh Thiếu Trạch nhốt trong căn biệt thự, công việc hàng ngày của cô ta là ở nhà chờ Cảnh Thiếu Trạch tới, hoàn toàn không biết việc gì đang xảy ra.
Cho đến khi người nhà Diệp Tích gọi điện cho cô ta thì mới biết chuyện, Diệp Tích vô cùng bối rối, hoàn toàn không ngờ tới việc bị vợ của Cảnh Thiếu Trạch lén quay video.
Về đến nhà, ông Nghê nói với Ninh Thư: “Hai trăm triệu là một số tiền quá lớn, chúng ta nên tập trung vào vấn đề ly hôn.”
“Không sao đâu ạ, phía Cảnh gia cũng không kiên trì được bao lâu đâu.” Ninh Thư bình tĩnh nói.
Cảnh gia bị vướng vào chuyện này, ngày nào lên tòa án cũng bị mọi người nhắc tới, họ càng kéo dài lâu, thì danh tiếng của Cảnh gia lại càng bị đả kích mạnh hơn.
Thêm vào đó, kéo dài thời gian sẽ khiến cho những người có dã tâm trong công ty, ví dụ như cổ đông Lý nắm được điểm yếu của họ.
Chuyện này cứ tiếp tục xuất hiện trên mặt báo, tin tức không hề hạ nhiệt, thì người thiệt thòi sẽ là Cảnh gia.
Lại còn ảnh hưởng đến tình hình hoạt động của công ty, ảnh hưởng tới cổ phiếu công ty.
Cảnh Thiếu Trạch sau khi tỉnh táo lại cũng ý thức được việc này, việc hắn không muốn ly hôn với Ninh Thư sẽ làm tổn hại đến hắn nhiều hơn.
Trên tòa án hắn bị bức bối nên mới nói ra câu không muốn ly hôn.
Cảnh Thiếu Trạch là người làm ăn, cho dù tình huống có bất lợi đến mức nào, thì hắn cũng sẽ phải cố gắng giảm thiểu thiệt hại xuống mức thấp nhất, tổn thất hai trăm triệu này nhất định không được rơi vào tay Nghê Tịnh.
Sao cô có thể một mình nuốt trọn hai trăm triệu được chứ, cô đâu có đáng giá hai trăm triệu.
Trong tiềm thức của Cảnh Thiếu Trạch vẫn luôn coi thường người bệnh tật như Nghê Tịnh.
Cảnh Thiếu Trạch muốn nói chuyện riêng với Nghê Tịnh, nhưng Ninh Thư lại không thèm để ý đến hắn, cô cũng chặn điện thoại của hắn rồi, tất cả mọi cách thức liên lạc đều không thể dùng được.
Cảnh Thiếu Trạch chỉ có thể nhờ hàng xóm ở xung quanh nhà Ninh Thư, chỉ cần cô bước ra ngoài thì thông báo cho hắn, chỉ cần hắn gặp được Ninh Thư.
Thỉnh thoảng Ninh Thư cũng ra ngoài để đi dạo, làm gì có chuyện cứ ở mãi trong phòng thế được.
Cô vừa bước ra khỏi cửa, Cảnh Thiếu Trạch liền chạy tới, bàn chuyện tổn thất hai trăm triệu.
Ý của Cảnh Thiếu Trạch là có thể ly hôn, nhưng không thể chi trả cho cô hai trăm triệu tiền tổn thất về tinh thần.
Thái độ của Ninh Thư rất kiên quyết, hai trăm triệu cũng không bớt, cô không sợ phải lên hầu tòa, cứ như lời Cảnh Thiếu Trạch nói lần trước, xem ai kiên trì hơn thì người đó thắng.
Cảnh Thiếu Trạch nhìn gương mặt đang đứng ngay trước mặt hắn, trong lòng vô cùng tức giận, hắn hận đến mức muốn bóp chết người đàn bà này.
Ninh Thư cảm nhận được sát khí trong ánh mắt của Cảnh Thiếu Trạch, cầm túi sách đánh mạnh vào mặt hắn rồi quay người chui vào trong xe lái thẳng về nhà.
Ninh Thư biết được xung quanh Nghê gia có người theo dõi, liền lập tức báo cảnh sát.
Ninh Thư nói với cảnh sát: “Cảnh Thiếu Trạch có ý muốn hành hung, muốn giết chết tôi, giết tôi rồi thì không cần ly hôn, không cần phải đền số tiền hai trăm triệu.”
Cảnh sát bắt mấy người theo dõi xung quanh nhà Nghê gia, đến gặp Cảnh Thiếu Trạch đối chất, Cảnh Thiếu Trạch nghe thấy Ninh Thư đang đổ tội cho hắn, tức đến mức muốn bùng nổ, bây giờ hắn thực sự, thực sự muốn giết chết người đàn bà này.
Cảnh Thiếu Trạch nói đi nói lại với cảnh sát, hắn thuê những người này để thông báo cho hắn biết khi nào Ninh Thư ra khỏi nhà, hắn chỉ đơn giản muốn gặp Nghê Tịnh nói chuyện.
Ngược lại, Cảnh Thiếu Trạch cố tình đổ lỗi cho mấy người theo dõi Ninh Thư, nói họ có ý đồ xấu, càng giải thích càng kịch liệt hơn.
Nghê Ngôn cử mấy người bảo vệ của công ty đến Nghê gia để bảo vệ sự an toàn cho Ninh Thư, đồng thời dặn dò cảnh sát chú ý nhiều hơn tới Cảnh Thiếu Trạch.
Cảnh Thiếu Trạch có động cơ giết người, nếu như em gái mình có mệnh hệ gì, Cảnh Thiếu Trạch chắc chắn là người tình nghi số một, ngoài ra còn có người nhà Cảnh gia nữa.
Cứ như vậy, Cảnh Thiếu Trạch không thể cử người đến giám sát trước nhà Nghê gia được nữa, cũng không có cách nào biết được thông tin của Ninh Thư, càng không thể đến gặp cô.
Cảnh Thiếu Trạch muốn thỏa hiệp một lần nữa trước khi hầu tòa lần tới, bây giờ thì hay rồi, hắn bị đổ tội hãm hại vợ mình, đến Ninh Thư bây giờ cũng không thể gặp được.
“Được rồi, cô ta muốn hai trăm triệu thì cứ đưa cho cô ta.” Ông Cảnh lạnh lùng nói.
“Cha, tại sao phải đưa cô ta, hai trăm triệu là con số quá lớn.” Cảnh Thiếu Trạch không đồng ý.
“Thế nhưng số tiền hai trăm triệu này không lấy được một cách dễ dàng như vậy, một người phụ nữ không thể đẻ con không thể có trong tay số tiền lớn như vậy được.” Ông Cảnh vẫn điềm đạm nói.