[Dịch]Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 662 : Mau vào trong lòng của vi sư (2)
Ngày đăng: 07:36 24/08/19
Sau khi biết được tác dụng phụ của “Khiên Tình tơ” thì Ninh Thư cũng từ bỏ món đồ này, nếu như cô dùng nó trên người của Trương Gia Sâm thì có khác gì với tự sát đâu.
Khác nào từ bỏ cuộc sống chứ.
“Bắt đầu nhiệm vụ thôi.” Nếu cứ ngồi nghĩ cách để đề phòng Trương Gia Sâm thì không bằng cố gắng trở nên mạnh mẽ, đến lúc đó thì cô có thể giết chết Trương Gia Sâm giống như giết chết một con kiến hôi rồi.
Kỳ thực Ninh Thư cũng có chút chột dạ khi nhìn thấy Trương Gia Sâm, khó khăn lắm cô mới giúp người khác phản công thành công, nay người bị cô đánh bại trong lúc phản công kia lại đột nhiên xuất hiện.
Hơn nữa đối phương còn mạnh hơn trước đây.
Việc này còn đáng sợ hơn việc gặp quỷ giữa ban ngày ban mặt.
Ninh Thư cảm nhận được sự choáng váng mỗi khi truyền tống, linh hồn của cô cũng từ từ dung nhập vào cơ thể.
Ninh Thư còn chưa mở mắt đã cảm nhận được bầu không khí khẩn trương ở đây, hơn nữa trái tim của cô còn đang không ngừng run rẩy.
Ninh Thư vội vàng mở mắt, phát hiện bản thân đang đứng trong một khu rừng, xung quanh cô cũng có không ít người, nhưng tuổi tác thì lại sêm sêm nhau, đều tầm bảy, tám tuổi, người lớn nhất cũng chỉ mười lăm, mười sáu tuổi.
Trong đó có cả bé trai lẫn bé gái.
Ninh Thư đánh giá tình hình xung quanh, bỗng nhiên có một con lợn rừng từ trong bụi cây lao ra, răng nanh của nó giống như ngà voi, thân hình to lớn, lớp lông trên người đều đang dựng đứng lên, trông có vẻ vô cùng hung ác.
Nếu như bị răng nanh của con lợn rừng này đâm vào người thì nhất định sẽ không sống được.
Ninh Thư thấy được con lợn rừng này thì những người khác cũng thấy được, mọi người hét lên sau đó bắt đầu chạy tán loạn như bầy ong vỡ tổ vậy.
Một vài đứa bé thông minh còn biết leo lên cây để trốn, Ninh Thư vừa thấy con heo rừng này thì lập tức né tránh, nhưng đứa bé bên cạnh thì như bị dọa sợ, chỉ đứng ngây ra nhìn về phía heo rừng.
Ninh Thư kéo tay của hắn rồi vắt chân lên cổ mà chạy.
Bởi vì Ninh Thư còn phải lôi kéo cả đứa bé kia nên tốc độ của cô chậm đi nhiều, những đứa bé khác đều đã tìm được chỗ nấp, vì vậy mà con lợn rừng chuyển sang nhìn chằm chằm vào Ninh Thư và đứa bé bên cạnh.
Lợn rừng chạy rất nhanh, khi nó sắp đuổi kịp Ninh Thư thì cô thấy trên mặt đất có cành cây khô, Ninh Thư lập tức ném đứa bé sang một bên, sau đó nhặt cành cây kia lên.
Ninh Thư cầm cành cây khô rồi lao về phía con lợn rừng, cô cảm giác có thứ gì đó đang dịch chuyển trong cơ thể mình, hơn nữa còn như muốn trào ra bên ngoài vậy.
Cảm giác này rất kỳ lạ, tựa như có một con thú dữ đang bị giam cầm trong cơ thể của cô, Ninh Thư theo bản năng áp chế luồng sức mạnh đang muốn xông ra khỏi cơ thể cô xuống.
Ninh Thư dự định sẽ dùng cành cây để chọc vào mắt của heo rừng, nhưng khi con lợn đó còn chưa kịp chạy đến trước mặt của cô thì đã bị một dải lụa quấn chặt lấy, khiến nó không thể nhúc nhích.
Ninh thư nhìn về phía chủ nhân của dải lụa này, đó là một cô bé khoảng tầm mười hai tuổi, trong tay đang nắm chặt dải lụa, khuôn mặt trắng nõn kia cũng bắt đầu đầm đìa mồ hôi, xem ra đang cố hết sức.
Ninh Thư cũng không do dự quá lâu mà cầm cành cây trong tay lao về phía con lợn rừng đang bị trói chặt kia, ý muốn chọc mù mắt của nó.
Ninh Thư đâm trúng vào mắt khiến heo rừng phát ra những âm thanh rất thê lương, sau khi giãy dụa được một lúc thì cuối cùng nó cũng thoát khỏi sự trói buộc của sợi vải kia.
Loài súc sinh này rất mang thù, nó bị Ninh Thư chọc mù mắt nên không ngừng đuổi theo Ninh Thư.
Khi Ninh Thư ở trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc thì xuất hiện một cây quạt, hơn nữa cây quạt này còn rạch một đường lên cổ của lợn, cái đầu của nó lập tức rơi xuống, máu tươi chảy không ngừng.
Nhưng cây quạt này không dính một vết máu nào.
Con lợn rừng sau khi bị mất đầu thì vẫn chạy được vài bước, sau đó mới ngã vật xuống đất.
Ninh Thư ngồi bệt xuống đất, trái tim thì vẫn đang đập thình thịch thình thịch, hai chân thì nhũn ra, sau đó cô không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán.
Đứa bé bị Ninh Thư ném ra chỗ khác cũng chạy đến hỏi thăm cô: “Ngươi không sao chứ.”
Ninh Thư lắc đầu.
Cô nương dùng dải lụa làm vũ khí kia cũng chạy đến, quan sát Ninh Thư từ đầu đến chân: “May mà có chân nhân cứu giúp nếu không ngươi đã chết rồi.”
“Cảm ơn ngươi.” Ninh Thư lên tiếng cảm ơn: “Ngươi cũng rất lợi hại.”
Vị cô nương kia khẽ hừ một tiếng, biểu cảm có chút kiêu ngạo.
Heo rừng đã bị giết chết, những người lúc nãy trốn đi cũng lục tục trở lại.
Bởi vì bị con lợn rừng này hù dọa nên khuôn mặt của mọi người còn mang theo sự sợ hãi.
Có hai người đạp gió mà đến trước mặt của mọi người rồi mới dừng lại.
Những đứa trẻ này khi thấy hai người kia có thể bay trên không thì đều vô cùng hâm mộ và cũng rất ngạc nhiên.
Ninh Thư nhìn thấy trong hai người đó có một người đàn ông, trông rất anh tuấn, tư thế thong dong lại mang theo tiên khí của người tu luyện, vẻ mặt lười nhác, trên tay đang cầm một cây quạt, hiển nhiên hắn ta chính là người đã giết con heo rừng kia.
Khi Ninh Thư nhìn thấy người đàn ông này thì trong lòng bỗng xuất hiện một cảm xúc rất phức tạp, vô cùng chua xót và bi thương, nói chung là rất phức tạp.
Ninh Thư niệm Thanh Tâm chú, cố gắng đè cái cảm giác kia xuống, người tu luyện đều rất mẫn cảm, mọi người sẽ nhận ra sự khác thường của cô mất.
“Tối nay mọi người sẽ ở trong khu rừng này để qua đêm, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu đo căn cốt.” Một vị tu sĩ trẻ tuổi, lưng đeo thanh đao lớn lên tiếng.
Khi nghe thấy sẽ qua đêm ở nơi này thì sắc mặt của mọi người đều trở nên không tốt, một vài đứa bé nhát gan, ví dụ như đứa bé mà Ninh Thư vừa cứu đều như sắp khóc đến nơi rồi.
“Con heo rừng này sẽ là bữa tối của các ngươi.” Người đàn ông cầm quạt chỉ vào con lợn rừng mà nói, sau đó còn không quên bổ sung thêm: “Đúng rồi, khu rừng này có rất nhiều dã thú, thậm chí còn có thể có yêu thú nên mọi người phải cẩn thận một chút.”
Lời này của hắn ta đã thành công dọa sợ những đứa bé này, sắc mặt của mọi người đều trở nên tái nhợt.
Người đàn ông kia nở nụ cười, vốn là một người có phong thái của tiên nhân, nay vì nụ cười này lại giống như yêu nghiệt, vô cùng quyến rũ.
“Hồ ly đực.” Vị cô nương cầm dải lụa kia thì thầm.
Người đàn ông cầm quạt lướt mắt nhìn về phía đối phương, nở nụ cười như có như không, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt.
Tuy bị người đàn ông đó dọa sợ nhưng vị tiểu cô nương kia vẫn cố gắng ưỡn thẳng lưng.
Sau đó hai người kia lập tức đạp gió bay đi dưới con mắt luyến tiếc của những người khác.
Bầu không khí lúc này có chút đè nén, mọi người đều quay sang nhìn nhau nhưng không ai nói tiếng nào.
Càng không có người đứng ra để xử lý lợn rừng, tuy nói con lợn rừng đó là bữa tối của bọn họ nhưng không ai chịu động thủ cả.
Ninh Thư lần mò trên người mình, cuối cùng cũng tìm được con dao găm dắt bên hông, sau đó định đứng lên để xử lý con lợn rừng.
Nếu để con lợn rừng ở đây thì nó sẽ dẫn những loài động vật ăn thịt khác đến, ví dụ như sói chẳng hạn, nghe người đàn ông kia nói thì còn có cả yêu thú gì đó nữa.
“Ngươi muốn làm gì?” Tiểu cô nương hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn đối phương, bởi vì người này đã từng cứu cô một mạng nên thái độ của cô dành cho đối phương cũng tốt hơn một chút, nói: “Ta muốn xử lý thứ này, nếu không nó sẽ dẫn những loài dã thú khác đến đây.”
Ninh Thư mổ bụng con heo rừng, nội tạng của nó bốc ra một mùi vô cùng hôi thối, những người khác khi ngửi được mùi này đều lui về phía sau.
Bởi vì liên quan đến tính mạng nên Ninh Thư cố gắng chịu đựng để lôi nội tạng ra, lúc định chôn chỗ nội tạng đó xuống đất thì mới phát hiện ra là cô không có công cụ để đào hố.
“Mọi người giúp đỡ đào một cái hố để chôn những thứ này xuống và lấy đất để đổ lên chỗ máu kia đi.” Ninh Thư nói với mọi người.
Những người ở đây mới đầu còn có chút do dự, nhưng sau đó cũng bắt đầu cầm hòn đá lên để đào hố.
Mọi người đào một lúc lâu sau thì cuối cùng cũng có một cái hố.
“Cũng ném lợn rừng đi thôi, chứ thứ này vừa hôi vừa nhiều lông như vậy thì ăn thế nào được, ai muốn ăn thứ này chứ, nhất định là tên hồ ly đực kia cố ý.” Vị cô nương dùng dải lụa để làm vũ khí lúc nãy nói với Ninh Thư.