[Dịch]Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 730 : Tình duyên giữa người và yêu (1)

Ngày đăng: 07:37 24/08/19

Nhìn dáng vẻ đáng tiếc của Đào Cầm, Ninh Thư chỉ có thể nói cô không biết yêu. Ninh Thư nói rằng: "Xem ra cô cũng còn trẻ, có lẽ không có bản lĩnh chống lại quỷ vương, việc gì phải đến gần.” Đào Cầm nói rằng: “Ta thử làm cho nữ nhân bên cạnh quỷ vương rời xa hắn, tránh bị khí vào cơ thể làm giảm thọ, kết quả là bị chính qủy vương hủy diệt.” Ninh Thư: →_→ Cô rõ ràng là thấy người ta ân ái thì khó chịu, bắt nữ chính rời xa nam chính, cô không thối tha thì còn ai chứ? Đào Cầm bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của Ninh Thư, giang tay ra, nói: “Người sống trong giang hồ, là chấp nhận đao kề thân, năng lực của ta không đủ nên bị diệt ta cũng chấp nhận, nhưng quỷ vương lại phái ta giết mọi người.” Ninh Thư: “Uầy, cũng có thể là để diệt cỏ tận gốc.” “Diệt cỏ tận gốc, ta thừa nhận, nhưng vì sao còn cắn nuốt linh hồn của người được phái đến, làm họ hồn phi phách tán, ngay cả cơ hội luân hồi cũng không có?” Ninh Thư:: “Uầy, nhất định là để diệt cỏ tận gốc.” Đào Cầm nhìn Ninh Thư: “Cô có thể chống lại sao?” “Cũng không đảm bảo hoàn toàn.” Ninh Thư hỏi: “Thế, quỷ vương lợi hại thế nào?” Đào Cầm yếu ớt nói: “Quỷ vương ngàn năm.” Ninh Thư:... “Cô giúp ta chống lại đi, nhưng đừng yêu quỷ vương.” Đào Cầm dặn dò Ninh Thư: “Ta nói cho cô biết, lực lượng của quỷ vương không phải người bình thường có thể chống lại, ngàn vạn lần đừng làm chuyện vợ chồng với quỷ vương, nói không chừng cơ hội luân hồi cũng không còn.” Ninh Thư:... Vì sao lại nói cô sẽ yêu quỷ vương chứ. “Cô không yêu quỷ vương, sao lại nói ta yêu chứ?” Ninh Thư nói có chút ngập ngừng. Đào Cầm nói rằng: “Đó là vì trong mắt ta, y chính là loại không ra gì, bao nhiêu tuổi rồi, động một chút là vồ vập nữ nhân, cứ như mấy ngàn năm không nghìn thấy nữ nhân.” Ninh Thư: →_→ Dù sao nam chính thấy nữ chính đều kìm giữ không được là chân lý rồi.... “Cố gắng ngăn chặn, ta sẽ dõi theo cô.” Đào Cầm vỗ vai Ninh Thư rồi biến mất. Ninh Thư:... Cái quái gì vậy, ta từ chối, lão yêu nghìn năm làm không nổi. “Giao dịch này xem mhư thành giao rồi?” Ninh Thư hỏi 2333. “Thành giao rồi.” 2333 nói: “Đây là lần cuối cùng cô ấy tìm người chống lại, cô là người cuối cùng, nếu cô không thể, nhiệm vụ trong thế giới trung cấp này sẽ giao cho người bên nhiệm vụ cao cấp, do họ làm.” “Ta không đồng ý.” Ninh Thư suýt nữa chạy đi. 2333 nói: “Không phải là thu phục yêu quái sao?” Ngươi làm được thì ngươi đi làm, ta khổ sở làm nhiệm vụ, còn người chỉ ở yên nhìn thôi sao. Ninh Thư thở dài, làm nhiệm vụ thì làm nhiệm vụ. Cô mở hệ thống cửa hàng trao đổi, đổi Tích Cốc đan, nước, những dược phẩm cơ bản. Nghĩ đến ở thế giới này nhất định có rất nhiều quỷ, cô mang theo Linh Hồn châu, ít nhất cũng có Linh Hồn châu trên người, quỷ sẽ không dám lại gần. Suy nghĩ một chút, nhìn không có bùa đuổi quỷ, tốt nhất là bỏ chạy, đánh không lại thì chạy, bị diệt như Đào Cầm, còn chống lại nỗi gì. Ninh Thư đổi một ít bùa, rồi lại nhìn các pháp khí khác đều là màu xám tro, đương nhiên không thể đổi. Có Linh Hồn châu và bùa, trong lòng ít nhiều cũng có cảm giác an toàn. Có điều trong lòng Ninh Thư vẫn cứ hoài nghi vị quỷ vương này rốt cuộc đáng gờm như thế nào, có thể mê hoặc những người làm nhiệm vụ, không kiềm được mà bắt đầu đoạn tình người – yêu vui buồn lẫn lộn. Làm xong những việc này, Ninh Thư nói rằng: "Có thể tiếp nhận nhiệm vụ." "Được." 2333 dặn dò Ninh Thư: "Không được yêu quỷ vương, chỉ cần yêu quỷ vương, nhiệm vụ của cô sẽ thất bại, Đào Cầm ghét nhất điều này.” Ninh Thư: Nha đầu chết tiệt kia... Pháp Hải, ngươi thực sự không hiểu tình yêu. Ninh Thư mê man một trận, cảm thấy linh hồn của mình đang nhập vào một cơ thể khác, đợi đến lúc hồn hoàn toàn nhập vào cơ thể. Ninh Thư mở mắt ra, quan sát xung quanh một chút, cô đang nằm trên giường, gian phòng rất mộc mạc, có chút cổ xưa. Ninh Thư ngồi trên giường, muốn xem mức độ linh khí của thế giới này như thế nào, nhưng thật thất vọng, là thế giới hiện đại, linh khí rất ít. Cũng may là có Tuyệt Thế Võ Công, Ninh Thư biến ra một búi tóc, xem ra rất là buồn cười. Ninh Thư ngừng luyện, bắt đầu tiếp nhận kịch bản. Đây là một câu chuyện tình yêu của quỷ vương bá đạo, nữ chính Tống Hề Hàn là lãnh đạo một công ty, trên phố đồ cổ thuận tay mua bộ viên ngọc, sau đó trải qua hàng loạt chuyện kỳ quái. Dây dưa vói một yêu nam áo đỏ, yêu nam này lúc nào cũng ở cạnh cô ta. Bên cô ta lúc đi làm, giúp cả việc xỏ giày lên công ty. Có lúc tắm trong bồn tắm đột nhiên xuất hiện một nam nhân khôi ngô, buổi sáng tỉnh dậy mở mắt thì nhìn thấy một gương mặt đẹp trai đến phát hờn đang mặt đối mặt với mình. Tống Hề Hàn bị trêu mặt đỏ đến mang tai, lòng thiếu nữ bối rối, chịu đựng việc quỷ vương Phong Ấn làm chuyện rất đáng xấu hổ với bản thân. Nếu như không đẹp trai, thì sớm muộn đã báo cảnh sát rồi. Phong Ấn đối với Tống Hề Hàn tốt như vậy cũng là có nguyên do. Thế quái nào lại muốn kéo tiền kiếp đến kiếp này, kiếp trước trước trước trước, dù sao cũng không biết có bao nhiêu kiếp, Phong Ấn và Tống Hề Hán là một đôi uyên ương bất hạnh, dù vậy vẫn yêu nhau đến trong trời lở đất, sông cạn đá mòn. Lại do nguyên nhân gì đó, nữ chính lại chết, Phong Ấn cũng tự tử theo, trở thành một quỷ vương lợi hại, trải qua ngàn năm, nhưng nữ chính đã đầu thai chuyển kiếp làm người. Chờ nữ chính cho đến cuối cùng, bây giờ có thể nối tiếp mối duyên. Đồ ngốc Đào Cầm lại chạy đi ngăn cản chân tình sâu sắc của người ta, bị Phong Ấn đánh chết, còn phiền hà đến sư phụ và sư huynh đệ của mình. Đại sư tỷ Đào Cầm trong lòng cũng áy náy vô cùng. Ninh Thư xem hết kịch bản, thở dài, Đào Cầm không trách quỷ vương giết mình, dù sao thì năng lực kém cũng sẽ bị giết. Cô chỉ là không cam tâm người của môn phái mình, rõ ràng không hề làm hại quỷ vương và Tống Hề Hàn, nhưng quỷ vương tiêu diệt cả môn phái, làm cho tất cả hồn phiêu phách lạc. Ninh Thư học được Tuyệt Thế Võ Công, mạnh lên rồi sẽ không dễ dàng bị giết nữa. “Sư tỷ, đến giờ ăn cơm rồi, chậm trễ là không còn đồ ăn nha.” Một giọng nam khản đặc từ bên ngoài truyền vào. Ninh Thư ngừng luyện, mở cửa liền thấy một nam nhân cao hơn mình, trên tay còn một cái màn thầu đang gặm dở. Ninh Thư đi vội đến chỗ ăn cơm, đến trễ là thực sự sẽ bị những kẻ này ăn hết. Chỗ Ninh Thư ở một đạo quan hoang tàn, mà cũng không thể nói là quá thê thảm, chỉ là ở đây không có khách đến dâng hương, sư phụ của Đào Cầm đem theo đám trẻ mồ côi, học võ thuật Mao Sơn. Cuộc sống trôi qua rất khó khăn. Lúc Ninh Thư vào bếp, nhìn thấy đám trẻ đầy trên bàn, tuổi tác khác nhau, đa số là nam nhân, cũng có tiểu cô nương răng thưa thắt hai bím tóc. Đáng chú ý nhất là người ngồi trên đầu, có để râu ria mép, trên đầu còn cài một viên thuốc đáng tởm, để trần lộ ra bộ ngực gớm ghiếc, cùng lúc đó lão đang vừa ợ hơi vừa vắt chéo chân. Ninh Thư nhìn lão ta, trong lòng nảy ra cảm giác mệt mỏi.