[Dịch]Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 840 : Ai là hung thủ 1
Ngày đăng: 07:38 24/08/19
Nhiệm vụ giả siêu cấp vẫn nhìn Ninh Thư, cau mày, nói với Ninh Thư: “Cô muốn đi hay không, nếu không muốn đi thì nói sớm để chúng tôi tìm lại người mới.”
Thực sự có thể sao?
Ninh Thư định nói thì Mai Tử Khanh lại huých cô, Ninh Thư lập tức nói: “Tôi muốn đi.”
“Không muốn đi thì đừng miễn cưỡng.” Nhiệm vụ giả siêu cấp nói, giọng nàng rất êm tai, đến nữ nhân như Ninh Thư nghe thôi cũng cảm thấy tê dại.
Mỹ nhân trong tranh, sắc đẹp trời ban, khí chất phong lưu, dung mạo khuynh thành, dù có vẽ vào tranh cũng khó mà miêu tả hết.
Nhìn đẹp như vậy cũng đủ khiến người ta cảm thấy trong lòng thư thái, đồ đẹp ai chả thích.
“Tôi cảm thấy cô ta rất thích hợp, cô cùng đi với chúng tôi đi.” Nam nhân tranh cãi cùng nhiệm vụ giả siêu cấp nói với Ninh Thư.
Hắn đang cố ý trêu tức nhiệm vụ giả siêu cấp.
Ninh Thư thấy người trong phòng đều đang nhìn mình, bây giờ đâm lao thì phải theo lao thôi, nếu mình đi thật, về sau gặp lại những người này, sẽ rất ngại, nhất là Mai Tử Khanh đã dẫn cô đến.
Ninh Thư lắc đầu: “Không miễn cưỡng, tôi chỉ sợ năng lực của tôi không đủ, liên lụy đến mọi người thôi.”
Đại thúc đẩy gọng kính vàng: “Thực lực không đủ bị xóa bỏ cũng là đáng đời, lo lắng cho bản thân mình là được, không liên quan đến những người khác.”
Ninh Thư: →_→
Ý gì đây, cùng nhóm không nên giúp đỡ nhau chắc?
Ôi, thật không muốn đi.
“Tiến vào nhiệm vụ.” Đại thúc biến mất đầu tiên, bầu không khí nặng nề trong phòng tiêu tán đi không ít, không khí đã thoải mái hơn một chút.
Ninh Thư lau mồ hôi lạnh, nhỏ giọng hỏi Mai Tử Khanh: “Người này có thân phận gì vậy?”
“Nghe nói là nhiệm vụ giả đời đầu, là nhóm nhiệm vụ giả đầu tiên, dường như thế giới tồn tại thì bọn họ cũng tồn tại.” Mai Tử Khanh vỗ ngực nói: “Có quyền sinh sát những nhiệm vụ giả khác.”
Mẹ kiếp, đại thúc còn già hơn so với cô tưởng tượng!
Sau khi đại thúc rời đi, nhiệm vụ giả siêu cấp cũng lập tức biến mất, chắc đã tiến vào nhiệm vụ.
Người trong phòng lần lượt biến mất, Mai Tử Khanh nói: “Cô cũng mau vào nhiệm vụ đi.”
Mai Tử Khanh nói xong cũng biến mất.
Trong phòng chỉ còn lại Ninh Thư và Trương Gia Sâm.
Trương Gia Sâm nói: “Cô rất ghét tôi hả?”
“Đúng vậy.” Ninh Thư gật đầu, thầm nói với 2333: “Vào nhiệm vụ.”
Ninh Thư biến mất khỏi căn phòng, Trương Gia Sâm mím môi, cũng biến mất theo.
Gian phòng tương đối chật chội lúc trước giờ đã không có một bóng người rồi.
Ninh Thư cảm giác mình đang nhập vào một thân thể, nhưng rất lâu rồi vẫn chưa hòa làm một được với nó.
Đây là lần đầu tiên Ninh Thư gặp phải tình huống như vậy, khổ sở lắm mới chui được vào thân thể đó, Ninh Thư mở mắt, thấy trần nhà nham nhở, còn có vết tích ngấm nước.
Ninh Thư nhìn chung quanh một chút, trên giường lớn có một cô gái đang ngủ rất say.
Ninh Thư không nhịn được vơ lấy chăn, cảm giác lạnh đến tận xương, gió bên ngoài cửa sổ đang thổi mạnh.
Ninh Thư lạnh đến run cầm cập, hít mũi, bắt đầu tiếp nhận kịch bản.
Thân thể này tên Đường Thi Mẫn, là sinh viên năm 2, là hội viên của câu lạc bộ quốc hoạ, lúc nghỉ đông, hơn 30 hội viên của câu lạc bộ quốc hoạ tụ tập lại, nói là đến một sơn thôn xa xôi sưu tầm tranh dân gian.
Cuối cùng hơn ba mươi học sinh này đều tử vong một cách kỳ lạ.
Mọi người chết hết, cũng không biết hung thủ là ai.
Hơn nữa dường như mọi người đã bị nhốt ở chỗ này, sau khi chết, mọi chuyện lại lặp lại, mọi người lại chết thêm lần nữa, nhưng cách chết đã không còn giống lần đầu, cách chết của mỗi lần đều không giốngs nhau.
Nhưng họ vẫn không tìm được hung thủ, không ai biết hung thủ là ai, mọi người lại chết lần thứ hai rồi, cứ vậy lặp đi lặp lại, họ bị nhốt ở đây không thoát ra được.
Giống hệt phim điện ảnh, cứ phát đi phát lại, nhưng nội dung không giống nhau.
Cho nên nhiệm vụ lần này chính là phải kết thúc trò chơi tử vong lặp đi lặp lại này.
Ninh Thư hít mũi, thầm nghĩ, ai có thể là hung thủ đây, đối tượng tình nghi trước hết là chủ tịch câu lạc bộ quốc hoạ, thời tiết lạnh cóng người như vậy, ai lại đi đến nơi có tuyết rơi để sưu tầm tranh dân gian chứ, khắp nơi đều là tuyết trắng mênh mông, sưu cái khỉ gì, lại còn đến chỗ rõ xa.
Ninh Thư đang suy nghĩ, cô gái ngủ bên cạnh nhỏ giọng nói với Ninh Thư: “Là nhiệm vụ giả à?”
“Ừ.” Ninh Thư nhanh nhẹn trả lời.
“696.” Mai Tử Khanh nói.
Mai Tử Khanh nhìn Ninh Thư cười: “Hai chúng ta thật có duyên nhỉ.”
Ninh Thư hỏi Mai Tử Khanh: “Cô nhận kịch bản chưa? Nếu nhiệm vụ này vẫn không hoàn thành, chúng ta sẽ vẫn bị nhốt trong vòng tuần hoàn này phải không.”
“Ừ, rất có thể.” Mai Tử Khanh không nhịn được xoa trán một cái.
Tình huống Ninh Thư gặp phải không khác nào nữ chính thế giới xôi thịt Mộc Yên La kia, sống lại hết lần này đến lần khác, sống lại những ba lần.
Nhưng ở sân vườn nông gia này, mỗi lần lại là một khởi đầu mới.
“Ở đây thật nguy hiểm.” Ninh Thư có chút rụt rè, ở nhiệm vụ Mộc Yên La kia, suýt chút nữa cô bị sống lại thay cho Mộc Yên La.
Mai Tử Khanh thở dài, nhỏ giọng nói: “Chuyện không có cách giải quyết, tôi đã làm nhiệm vụ giả cao cấp lâu lắm rồi, nhiệm vụ lần này sẽ thu được rất nhiều công đức đó.”
Ninh Thư khổ tâm, sớm biết nguy hiểm như vậy cô đã không tới, cô chỉ là một nhiệm vụ giả trung cấp thôi mà.
Vốn tưởng làm nhiệm vụ theo nhóm sẽ dễ dàng hơn một chút, không ngờ kết quả lại thành như vậy.
“Dậy ăn sáng thôi.” Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, còn có giọng của một nam nhân.
Ninh Thư vơ lấy chăn, rời khỏi giường thật lạnh nha.
“2333, đứng lên, đừng có ở một mình.” Mai Tử Khanh nói với Ninh Thư, nói xong liền đi gọi những bạn học khác.
Mỗi lần nghe thấy tên gọi 2333 này, Ninh Thư rất bất lực, cảm giác như đang kêu hệ thống-kun trong đầu cô vậy.
“Thân chủ này tên Đường Thi Mẫn.”
“Tôi tên Lý Viện.” Mai Tử Khanh nói: “Gọi bọn họ dậy đi.”
Ninh Thư lay những bạn học bên cạnh ngồi dậy, lấy áo lông cừu và áo len ở trên chăn mặc lên người mình.
Ninh Thư mặc quần áo xong, nữ sinh bên cạnh vẫn không hề di chuyển, đến một tiếng ừ hứ cũng không có, không hề trả lời cô lấy một cái.
Trong lòng Ninh Thư lập tức có dự cảm xấu, chậm rãi đưa tay lật thân thể cô ta laị, chỉ thấy một đôi mắt trợn tròn, con ngươi phóng to, như muốn lòi ra từ trong hốc mắt vậy.
Con mắt còn lại bị cắm một cây bút lông vẽ tranh, một nửa rơi ra bên ngoài vành mắt, có vết máu đỏ thẫm trộn lẫn chất màu trắng xám chảy ra, máu đã khô, chứng tỏ đã chết được một thời gian rồi
“Ọe…” Trái tim Ninh Thư chợt rạo rực, tay bụm miệng, trừng mắt nhìn nữ sinh này.
Cũng có nghĩa cô đã nằm bên cạnh một thi thể từ rất lâu rồi?
Vừa tiến vào thế giới đã cho cô một điều kinh dị lớn như vậy.
Những nữ sinh khác trong phòng thấy quang cảnh kinh dị này đều hét thất thanh, tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên.
Mai Tử Khanh nhíu mày, kiểm tra tình trạng của thi thể.
Ninh Thư đưa tay sờ thi thể, da vẫn mềm, chắc là do ở trong chăn, có chăn giữ ấm nên thi thể chưa bị cứng lại, nhưng đã chết thật rồi.