Cá Nhỏ Ăn Lươn Lớn

Chương 10 : Nhà không yên bình (10)

Ngày đăng: 12:07 19/04/20


Từ giờ đến hết tháng 4 mình bận ôn và thi cuối kỳ nên sẽ chậm chạp đăng chương. Đảm bảo hết bận sẽ bù đủ cho mọi người. Thành thật xin lỗi.



Editor: Tư Di



Tuyên Ngưng xoay người lại tóm tay nàng, Đoan Tĩnh tiện thể ngã vào trong ngực hắn.



Tuyên Ngưng: "……………." Dáng ngồi vững như vậy, rốt cuộc vì sao mà ngã vậy?



Đoan Tĩnh cùng không muốn.



Nhưng mà, thật, quá đau rồi!



Không thể kiềm chế được chân khí đang chạy tán loạn trong người, lúc thì đau dạ dày, lúc đau bụng, lúc lại tức ngực, giống như có người nào đó cầm cây búa nhỏ gõ đinh đinh đang đang trong cơ thể. Trách nàng cậy mạnh bắt tên, dùng nội lực, liền trúng chiêu rồi.



Tuyên Ngưng kiểm tra tay của nàng, lập qua lật lại mấy lần, đúng là căt hai đường, không sâu, đối với người hàng năm tác chiến mà nói, cũng chỉ như gãi ngứa không hơn. Nhưng thấy nàng khó chịu đến nỗi đôi môi trắng bệch, trong lòng có chút xúc động. Suy cho cùng cũng là thiên kim tiểu thư, không chịu đau nổi cũng là lẽ thường.



Chỉ là......



"Ai cho ngươi bắt!"



Hắn tức giận xé vạt áo lót xuống, giúp nàng băng bó vết thương.



Đoan Tĩnh nằm trong ngực hắn, đau đến đổ mồ hôi hột, nói một câu cũng không nói nổi, chỉ cảm thấy tay bị lắc qua lắc lại một lúc, người cũng bị lật lên, mơ hồ có người đang nói chuyện bên tai, nàng cũng không nghe được.



Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước nàng nên luyện công cẩn thận một chút, cẩn thận một chút, cẩn thận hơn một chút.



Quả nhiên, biện pháp một lần vất vả cả đời nhàn nhã vẫn là động phòng.



Nàng miễn cưỡng mở mí mắt, tìm kiếm Tuyên Ngưng.



Gương mặt vô cùng xinh đẹp đi tới, hình như hỏi nàng cái gì đó. Nàng nghe không rõ lắm, chỉ biết là người này không phải tướng công.



Đoan Tĩnh xoay đầu đi, ngồi dậy lần nữa, ngồi vững, cố gắng dẫn dắn chân khí tán loạn.



Tuyên Ngưng vứt Hoàng Vượng đã đồng ý rút lui trả lại đám huynh đệ Hắc Phong Thập Tam trại, thừa dịp nội bộ họ rối loạn, tiêu diệt một nhóm người. Đầu lĩnh gầy còm thấy không thể cứu vãn, không chịu nổi việc Hoàng Vượng luôn miệng tranh cãi ầm ỹ, cuối cùng ra lệnh rút lui.



Tuyên Xung theo bóng lưng của Hoàng Vượng hô: "Ngươi họ Hoàng nhất định phải mặc đồ màu vàng mới hợp lại càng tăng thêm sức mạnh! Lần sau đừng xuất hiện đen thui. Thật sự xấu, cởi hết còn đẹp hơn mặc đen thui."



Người làm Tuyên gia và nhóm sai nha cùng cười ầm lên.



Tuyên Ngưng quay về khu người thân, phát hiện Đoan Tĩnh lại ngồi dậy, cau mày nói: "Nàng thế nào rồi?"



Uyển thị nói: "Nàng không thích người khác, không muốn rời con một khắc*."
Tuyên Ngưng nhắm mắt lại, lười biếng nói: "Chỉ là vết thương nhỏ không có gì đáng ngại."



Đoan Tĩnh cắn môi: "Vừa rồi không có gì đáng ngại, giờ có đáng ngại."



"Tại sao vừa rồi không có gì đáng ngại, bây giờ lại có đáng ngại rồi?"



Đoan Tĩnh suy nghĩ một chút nói: "Vừa rồi bị sắc dụ tâm, hiện tại tỉnh tảo một chút."



Tuyên Ngưng: "………." Hiện tại tỉnh táo chỗ nào?



Đoan Tĩnh thấy hắn mở mắt nhìn mình, lập tức đưa tay bị thương tới.



Tuyên Ngưng nhìn tay nàng, giống như lỡ đãng nói: "Ngươi biết võ công?"



"Biết." Đoan Tĩnh trả lời không chút do dự.



Tuyên Ngưng: "……….." Không giống với dự đoán, còn tưởng rằng nàng sẽ ấp úng trả lời cho qua. Hắn để tảng đá lớn không biết để lên tư lúc nào trong lòng hắn xuống, ngồi dậy lần nữa, kéo tay nàng qua nhìn kỹ.



Trong khi hắn nhìn nàng, nàng cũng đang nhìn hắn.



Mặc dù tướng mạo không đẹp bằng Tuyên Sách, lại không biết nơi đó có tật không, cuối cùng không muốn động phòng với nàng, nhưng mà, vẫn có ưu điểm. Nói ví dụ như…………



Đoan Tĩnh nghĩ thật lâu, cuối cùng tìm ra một cái.



Hắn cưới được một lão bà rất tốt!



Nhất định đời trước cũng là đại anh hùng vì dân vì nước!



Nhưng đáng tiếc, đại anh hùng đời này có phần đang ở trong phúc mà không biết hưởng.



Đoan Tĩnh thầm thở dài.



"Sợ đau còn dùng tay không bắt tên?" Nghe nàng than thở, tâm tình đột nhiên trở nên không tốt, giọng nói của Tuyên Ngưng cũng nghiêm nghị.



Đoan Tĩnh nói: "Ta không ngờ đột nhiên gây ra rủi ro." Lấy võ công của nàng, dùng tay không bắt tên cũng nhẹ nhàng như nâng chén. Nếu không phải vì chân khí không nghe sai bảo, chạy tán loạn trong bụng, làm hại nội lực của nàng đột nhiên tản ra, nào có bị thương.



Sợ hắn ghét bỏ mình, nàng cường điệu: "Bình thường võ công của ta rất tốt, rất rất tốt, hôm nay là ngoài ý muốn."



Tuyên Ngưng nhíu mày: "Tốt bao nhiêu?"



Đoan Tĩnh kiêu ngạo nói: "Thứ ba thiên hạ!"