Cá Nhỏ Ăn Lươn Lớn
Chương 13 : Dọc đường không yên ổn (3)
Ngày đăng: 12:08 19/04/20
Editor: Tư Di
Đoan Tĩnh chính là Lệ Khuynh Thành đứng thứ ba bảng cao thủ.
Lệ Khuynh Thành đứng thứ ba bảng cao thủ chính là Đoan Tĩnh.
Nếu vậy thì có một vấn đề, tại sao Lệ Khuynh Thành muốn gả cho Tuyên Ngưng?
Nhìn trúng vận xui lưu đày ngàn dặm của hắn, muốn giúp đỡ người nghèo sao?
"Tâm sự" xong, Tuyên Ngưng đưa Đoan Tĩnh trở về, bắt gặp ánh mắt hoang mang và nghi ngờ của mọi người.
Bị mọi người xung quanh nhìn đúng là hết sức khó xử, càng lúng túng hơn chính là bọn họ cứ nhìn chăm chăm.
Tuyên Ngưng vội ho một tiếng, đang muốn nói gì đó lại thấy lão thái thái đi ra từ đám người. Đầu tiên bà khẳng định cống hiến cao cả của Đoan Tĩnh mấy ngày qua, nhìn giống như chê bai tôn nhi của mình nhưng thực chất lại nói tốt mấy câu, cuối cùng uyển chuyển ném ra vấn đề sắc bén.
Rốt cuộc con để ý tôn tử của ta ở chỗ nào vậy?
Nội tâm Tuyên Ngưng không ngừng nhấp nhô như sóng lớn. Mặc dù từ gương mặt đến năng lực đều là ưu điểm, nhưng mà, thật sự hắn rất muốn biết rõ, rốt cuộc nàng nhìn trúng điểm nào của hắn.
Đoan Tĩnh trầm ngâm.
......
Tuyên Ngưng cảm thấy thời gian nàng trầm ngâm hơi lâu, lâu đến mức sóng lớn hóa thành nham thạch nóng chảy, cuối cùng Đoan Tĩnh cũng lên tiếng: "Con muốn lập gia đình."
Đây là cách trả lời thỏa đáng nhất.
Trước khi đi, sư công đã dặn đi dặn lại là tuyệt đối không được tiệt lộ bí mật nàng bị tẩu hỏa nhập ma cho đến khi khôi phục được toàn bộ công lực, tránh cho có người thừa dịp cháy nhà hôi của, nhưng mà, sao nhìn thế nào cũng cảm thấy không bao giờ khôi phục lại được công lực.
Lão thái thái tiếc thương cho nàng: "Nam tử trong thiên hạ nhiều vô biên, cần gì…….." Cảm nhận được sắc mặt của tôn nhi hơi biến thành màu đen, liền thay đổi lời nói: "Ngàn dặm tương phùng* cũng là cái duyên."
*ngàn dặm tương phùng: xa cách ngàn dặm vẫn gặp nhau
Uyển thị che miệng cười nói: "Còn không đúng sao. Nếu không phải duyên phận, bằng võ công của Đoan Tĩnh, sao có thể dễ dàng lấy được nàng nương tử vừa có võ công cao cường, vừa hiếu thuận thành thật đây."
Đoan Tĩnh nói: "Sư công của ta từng nói, Thị Huyết Lão Tổ có một người bạn tốt gọi là Vu Sơn Cơ. Nếu không chắc chắn Thị Huyết Lão Tổ có phải là người vừa mập vừa lùn vừa già vừa xấu hay không, có thể so sánh với nàng ấy, sẽ lập tức nhận ra hắn thật sự vừa mập vừa lùn vừa già vừa xấu."
"Ngàn vạn lần không được nói như vậy." Vu Sơn Cơ bình tĩnh nói xong, lặng lẽ quay đầu, ôm mặt cười trộm một lát, lộ ra tâm tình vui mừng của mình.
Thị Huyết Lão Tổ giận đến suýt nữa thành Thổ Huyết Lão Tổ.
"Vậy ngươi có biết ta là ai không?" Văn sĩ trung niên bên trái Thị Huyết Lão Tổ cười híp mắt hỏi. Đôi mắt đào hoa của hắn dài, mặc dù mặt không coi là dễ nhìn nhưng mắt lại rất câu hồn.
Tuyên Ngưng thấy hắn nhìn thẳng vào Đoan Tĩnh, sắc mặt lập tức không tốt, đang muốn ngăn cản hai người trao đổi, Đoan Tĩnh đã nói tiếp: "Có hai người, không khẳng định chắc chắn."
Văn sĩ cảm thấy hứng thú hỏi: "Hai người nào?"
"Một là Xuyên Tâm Thủ xấu xí phải tự lừa mình dối người mới có thể sống, một là Phong Lưu Kiếm Khách rõ ràng rất xấu lại tự cho là mình đẹp trai."
Văn sĩ cười nhạo: "Sao ta có thể là tên Xuyên Tâm Thủ bị hủy dung từ bé được chứ?"
Đoan Tĩnh nói: "Vậy chắc chắn là Phong Lưu Kiếm Khách rõ ràng rất xấu lại tự cho là đẹp trai rồi."
Phong Lưu Kiếm Khách lạnh giọng: "Ta xấu chỗ nào?"
Đoan Tĩnh an ủi hắn: "Cũng bởi vì ngươi không biết, cho nên mới tự cho là mình đẹp trai chứ sao."
Phong Lưu Kiếm Khách nhìn nàng, nhìn một lúc rồi đột nhiên bật cười: "Từ lâu đã nghe tiếng Lệ Khuynh Thành tuổi còn trẻ, võ công tuyệt thế, không ngờ lại là một vị tiểu mỹ nhân miệng lưỡi sắc bén. Để tiểu mỹ nhân lưu đày biên thùy, sao có thể nhịn trong lòng? Không bằng làm nương tử của ta, hàng ngày phong lưu khoái hoạt với ta."
Công khai đùa giỡn nữ quyến Tuyên gia, lòng người Tuyên gia đầy căm phẫn.
Tuyên Ngưng càng tức giận hơn, tay cầm đao gần như nổi gân xanh, sắp không nhịn được muốn xông lên thì bị Đoan Tĩnh kéo lại.
Đoan Tĩnh nhìn hắn oán hận: "Ngươi xem người ngoài cũng biết………….. qua ngày, bao giờ chúng ta mới có thể…………….. qua ngày."
Đừng tưởng rằng úp úp mở mở nói bốn chữ kia là hắn không hiểu cái gì.
Lồng ngực Tuyên Ngưng phồng lên rồi thở ra hơi dài, lúc này không biết nên đánh hướng nào cho phải.