Cá Nhỏ Ăn Lươn Lớn

Chương 29 : Trấn nhỏ không yên bình (9)

Ngày đăng: 12:08 19/04/20


Editor: Tư Di



Nói chuyện rất lâu với người Tuyên gia mới hòa hoãn được mối quan hệ như lúc đầu. 



Diên Vương gia uất ức đến mức ngực không ngừng phập phồng, quả thật muốn khạc ra búng máu.



Bên này người Tuyên gia âm thầm dựng thẳng ngón tay cái.



Cho tới bây giờ, người Tuyên gia trung thành nhưng không trung thành đến mức mù quáng. Hoàng đế hủy hết cơ nghiệp tổ tông của bọn họ, suýt nữa Tuyên Chuẩn chết trên đường, muốn nói mấy câu rồi coi như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra sao? Ha ha. Là Vương gia quá ngây thơ hay là coi bọn họ quá ngây thờ?



"Ngươi có thể gọi Bổn vương là Diên Vương gia." Diên Vương gia cố nặn ra nụ cười.



Đoan Tĩnh nhướng mày: "Là tịch biên gia sản chưa đủ, còn muốn mạng người sao?"



Diên Vương gia tiếp tục cười: "Diên trong diên tục*."



*Diên tục: tiếp tục



Đoan Tĩnh nói: "Tịch biên gia sản một lần còn chưa đủ, đuổi đến tận đây để tiếp tục sao?"



Diên Vương gia không thể cười tiếp được nữa: "Thật ra thì ta thay mặt Hoàng huynh tới đây xin lỗi các vị."



Đoan Tĩnh nhỏ giọng hỏi Uyển thị đứng cách đó hai người: "Đồ bị tịch biên được trả lại ạ?" Cả phòng im lặng nên giọng nói dù nhỏ vẫn có thể nghe rõ.



Diên Vương gia ngậm một búng máu trong miệng, muốn ói ra mà không được, mãi sau mới nói: "Hôm nay ta đến đây, ngoài việc xin lỗi, còn có việc muốn bàn."



Tuyên Thống lập tức nói: "Tuổi tác của thảo dân đã cao, liên tục ốm đau, không còn sức lực nữa rồi."



Diên Vương gia trợn tròn mắt: Ta còn chưa nói chuyện gì mà.



Mặt Tuyên Thống rất bình tĩnh: Đừng nói.



Diên Vương gia hít một hơi thật sâu nói: "Thao Vương cấu kết với Ngão Đát, khởi binh tạo phản. Kinh thành đã thất thủ….!"



Mọi người ở đây đều kinh hãi.



Đoan Tĩnh bật thốt lên: "Nhanh như vậy sao?"



Ánh mắt Diên Vương gia rất mãnh liệt: "Có ý gì? Chẳng lẽ ngươi đã dự liệu từ trước?"



Đoan Tĩnh tự tin gật đầu: "Hoàng đế mê muội, bị tạo phản là chuyện sớm muộn mà thôi."



Sự thật chứng minh tất cả, lại không có từ nào để phản bác.
Người hầu đành phải đi về hỏi Tuyên Ngưng.



Tuyên Ngưng và Đoan Tĩnh lại mắt to trừng mắt ti hí nửa ngày.



Tuyên Ngưng không nhịn được bóp mặt Đoan Tĩnh: "Đến tên tuổi của phụ thân cũng không nhớ?"



Đoan Tĩnh rất vô tội: "Gặp mặt liền gọi phụ thân. Có thấy ai gọi tên phụ thân đâu."



Tuyên Ngưng: "......"



"Chàng biết tên phụ thân chàng là gì không?"



"Tuyên Thống."



"Làm sao chàng biết?" Thật thần kỳ!



"……………" Ấy thế mà Tuyên Ngưng lại không nghĩ ra tại sao mình lại biết tên của phụ thân.



Hắn nói: "Mẫu thân ta kể."



Đoan Tĩnh nói: "Mẫu thân ta mất từ sớm."



"Người khác cũng sẽ nhắc tới."



"Từ nhỏ ta đã theo chân sư công ở trong đạo quán."



"Chẳng lẽ sư công của nàng không đề cập tới?"



"Khốn kiếp, tên phụ bạc, ngụy quân tử, tiểu bạch kiểm……."



"......"



Người hầu đến khách điếm trả lời: "Họ Ngư, dáng người trắng trẻo, có chút nhan sắc."



Diên Vương gia: "......"



Nếu mà hắn trả lời, không phải sẽ chứng minh hắn cho rằng quan viên đó có chút nhan sắc sao?"



Nhưng vấn đề là, hắn thật sự có nhớ ra một người.



"Ngư Ngọc Xuân?"