Cá Nhỏ Ăn Lươn Lớn
Chương 4 : Nhà không yên bình (4)
Ngày đăng: 12:07 19/04/20
Edit: Tiểu Lăng
Nếu nói trước khi quay đầu lại, Đoan Tĩnh còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra; thì khi quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt cực giống bà bà, chỉ khác mỗi đôi mày dày rậm hơn, và vóc người cường tráng hơn kia, liền hiểu hết thảy.
Thật sự là một đôi mẫu tử rất khó khiến người ta nhận lầm.
Tuyên Ngưng lạnh lùng nhìn nàng.
Ai có thể nói cho hắn biết, vì sao vừa ra ngoài đi tiểu về, lão bà đã biến thành đại tẩu rồi?
Ánh mắt của hắn thực sự quá có áp lực, Đoan Tĩnh bị nhìn đến mất hết cả tự nhiên, tai, cổ đều đần đỏ lên.
Nhớ biểu hiện xuất sắc lúc hoạn nạn – không rời không bỏ, cướp làm việc nặng của Đoan Tĩnh, cái nhìn của bà bà đối với nàng có phần đổi mới hơn. Nhà mình cũng sa sút cả rồi, nào có tư cách chọn ba lấy bốn, được một nàng dâu chịu được khổ nhọc đã là tốt lắm rồi. Thấy thế, bà bà lập tức đi ra hòa giải: “Đây là Tuyên Ngưng. Đây là Đoan Tĩnh.”
Bị bà bà giới thiệu ngay trước mặt công chúng, rằng đây là nhi tử của ta, đây là nhi tức của ta… Thật quýnh…
Đoan Tĩnh muốn che mặt.
Mày Tuyên Ngưng nhếch lên, thân mang xiềng xích vẫn lên mặt như xưa: “Không phải Đoan Nhã à?”
“Chuyện này nói ra thì dài.” Bà bà vừa quay đầu, tất cả mọi người, bao gồm người của Tuyên gia và cả binh lính áp giải, đều nhìn chằm chằm họ. Thấy nàng ngừng miệng, ánh mắt còn ẩn ẩn có ý thúc giục. Nàng gánh áp lực vô lực của khán giả, nhanh chóng kết thúc chủ đề: “Sau hẵng nói, giờ hai con ráng ở chung đi.” Đưa mắt ý bảo Tuyên Ngưng.
Đoan Tĩnh cúi đầu xuống, nhẹ “vâng” một tiếng.
Tuyên Ngưng nheo mắt lại, nhìn đỉnh đầu Đoan Tĩnh. Nếu hắn không nhìn lầm, trước khi cúi đầu, trong mắt nàng ta toát ra cảm xúc mất mát.
Mất mát à…
Nói đùa, hắn dẫn theo những gần ngàn quân, nếu chừng đó còn không canh được họ… Vậy có đeo xiềng xích cũng vô dụng.
Đêm ngủ, phu thê đương nhiên phải ở cùng nhau. Tuyên Tịnh kéo Tuyên Trùng, lão phu nhân và mẫu tử Tuyên Tú đi, Đoan Tĩnh nghiêng đầu, bên cạnh cũng chỉ còn mình Tuyên Ngưng.
…
Dù không phải nhân tuyển tốt nhất trong suy nghĩ, nhưng đã đến nước này, cũng chẳng còn đường lui nào nữa.
Nàng cắn răng, đến bên cạnh Tuyên Ngưng, ngồi xuống.
Tuyên Ngưng nhìn nàng một chút, người dịch sang bên cạnh một tý, lộ ra một phần áo ngoài trải trên đất.
Xa vậy sao được?
Đoan Tĩnh cẩn thận từng li từng tý dịch tới.
Còn rất chủ động kia! – Khóe miệng Tuyên Ngưng cong lên một nụ cười tự đắc. Nỗi ghét bỏ xế chiều nay, chắc là hắn nhìn lầm rồi.
“Chúng ta… bắt đầu đi?” Đoan Tĩnh cẩn thận mở miệng.
“Hả?”
“Thừa lúc họ không chú ý tới chúng ta.”
Tuyên Ngưng: “…” Nàng tính chạy trốn?