Ca Tẫn Đào Hoa
Chương 11 : Chuyện cũ là như thế này
Ngày đăng: 11:51 19/04/20
Quyển 1: Thâm đình thiên
Một mùa
hè nào đó, từ chỗ mẹ già, tôi nghe được tin tức Trương Tử Việt sắp kết hôn. Mẹ
tôi lúc đó vừa đảo khoai tây trong nồi, vừa nói: “Mân Mân à, Trương Tử Việt ở
tầng dưới sắp kết hôn rồi, con biết chưa?”
Khi đó
tôi đang dùng sức lực toàn thân để xé một miếng thịt bò, nghe được tin tức này,
nhất thời không khống chế được, cắn mạnh vào đầu lưỡi, nước mắt lập tức tí tách
rơi xuống. Đau muốn chết! Mẹ già vẫn tiếp tục nói: “Nhà chúng ta và nhà họ
Trương làm hàng xóm đã nhiều năm, ngày mẹ và bố con tới đây công tác, Trương Tử
Việt mới có năm tuổi. Thằng bé này từ nhỏ đã thông minh, hiểu chuyện, lớn lên
cũng có công việc tốt. Bạn gái thằng bé con đã gặp chưa? Nghe nói là môt người
mẫu phải không?”
Tôi lau
nước mắt, ngọng nghịu nói: “Không phải người mẫu, mà làm việc ở một công ty
quảng cáo.”
“Nói
chung, dì Vương của con có thể yên lòng rồi.” Mẹ già rất vui vẻ: “Con nói xem
chúng ta phải tặng cái gì mới được? Chỉ có phong bao lì xì thì không đủ thành ý
nha.”
Tôi
cười nhạt, đề nghị một ý không có gì tốt đẹp: “Quà cưới à, vậy chẳng phải dễ
quá sao. Nhà họ Tạ chúng ta có mấy quyển đông cung đồ truyền lại từ đời tổ tiên
ấy, cứ chọn một quyển đem tặng là thích hợp nhất.”
Mẹ già
giơ cái muôi định gõ lên đầu tôi: “Con nhỏ này, mới tí tuổi đầu đã học thói xấu
rồi! Chuyện này một cô gái như con nói ra mồm được sao?”
Tôi méo
miệng cười, vừa cười vừa cảm thấy đầu lưỡi thật là đau: “Cũng sắp kết hôn rồi,
có gì mà sợ xấu hổ? Nối dõi tông đường là chuyện hết sức bình thường. Chúng ta
là ai? Chúng ta là nhà họ Tạ mấy đời hành nghề Trung y đấy nha.”
“Mấy
trăm năm danh tiếng nhà họ Tạ rồi sẽ lụi bại trong tay con cho xem.” Mẫu thân
đại nhân tức giận trừng mắt lườm tôi.
Tôi?
Tôi có gì không tốt?
Đương
nhiên, tôi không chỉ không kế thừa được làn da trắng từ mẹ già và vóc dáng cao
gầy của cha già, mà ngay cả năng khiếu về y học trong xương máu nhà họ Tạ tôi
cũng không tiếp nhận được nhiều lắm. Ngày đó tôi chọn học Trung y cũng vì thành
tích thi vào khoa Văn quá kém, lại không có chuyên khoa nào khác đặc biệt thích
để chọn.
Những
người ngoài không biết chuyện thấy vậy đều khen hai câu: “Hoài Mân chí hướng
cao xa, muốn kế thừa gia nghiệp, làm rạng danh tổ tông phải không?”
Sau đó,
cả nhà chúng tôi sẽ cười thầm. Ở thế hệ của tôi, nhà họ Tạ có sáu người sấp xỉ
tuổi nhau, ba người được cử đi học chuyên sâu, hai người xuất ngoại, không học
chuyên sâu cũng không xuất ngoại chỉ có một mình tôi. Mẹ già nhà tôi thường hay
cảm thán, Tạ Hoài Mân, vì sao con không để cho mẹ có chút khí thế với người
ngoài. Thật ra mẹ già không nên đặt yêu cầu cao như vậy với một cô gái. Nếu khí
nào cũng đòi tranh vậy sớm muộn gì cũng nổ tung.
Tôi học
y, theo đuổi đạo lý tài đức bình thường, mọi việc chỉ cần được bảy phần là đủ
thỏa mãn rồi. Bây giờ người người ganh đua, bớt đi một mình tôi cũng chẳng đáng
là bao, tôi đây tình nguyện làm lá xanh làm nền cho những đóa hoa của tổ quốc,
vô cùng có tinh thần hy sinh.
Nhà họ
Tạ chúng tôi theo Trung y từ xa xưa, truyền tới đời chúng tôi cũng có chú bác
và anh họ học Tây y. Bố tôi trấn thủ phòng khám gia truyền do ông nội tôi
truyền lại, từ năm tôi sinh ra đến nay đã được hai mươi mốt năm.
Hai
mươi mốt năm, tôi nghĩ, tôi yêu Trương Tử Việt, chỉ sợ cũng đã hai mươi mốt
năm. Nhà họ Trương là hàng xóm của nhà tôi đã rất nhiều năm, ba lần chuyển nhà
đều là láng giềng với chúng tôi, đây không phải là duyên phận bình thường.
Trương Tử Việt lớn hơn tôi sáu tuổi, khi tôi còn thò lò mũi xanh, anh đã là đội
viên của đội thiếu niên tiền phong. Người lớn đều nói trẻ con không nhớ được
gì, nhưng tôi nhớ rất rõ, ngay thời còn niên thiếu, Trương Tử Việt đã tuấn tú,
cao gầy, rất được chú ý. Nếu khi đó có người lớn hỏi tôi, tôi nhất định sẽ nói,
Trương
Tử Việt cười: “Sao lại phức tạp như vậy? Có là có, không có là không có.”
Tôi
nói: “Người em thích không thích em.”
Đại
khái là giọng nói của tôi quá nhỏ, Trương Tử Việt không nghe rõ: “Em nói gì?”
Tôi
nghẹn lại một hơi, cuối cùng bất chấp hô lên: “Em thích một người, từ nhỏ đã
thích người ấy. Nhưng người ấy không thích em, người ấy chỉ coi em là em gái,
bây giờ người ấy sắp kết hôn với người khác rồi.”
Hô
xong, dường như đã dùng hết tất cả sức lực, tôi ngồi bệt xuống đất, cúi đầu,
không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối diện với anh. Trong thang máy thật oi bức,
trong lòng tôi lại cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như đã đặt xuống được một
tảng đá nặng nghìn cân, hít thở, tim đập, tất cả đều dễ dàng hơn nhiều.
Trương
Tử Việt thật lâu không nói gì, trong thang máy tràn ngập sự im lặng làm người
ta khó thở. Đương nhiên, anh hẳn là biết người tôi nói chính là anh. Anh chỉ
đang suy nghĩ làm thế nào để từ chối mà không tổn thương đến tình cảm của tôi.
Tình
cảm của tôi? Ngay cả chính tôi cũng cảm thấy sự yêu mến của tôi là không tôn
trọng sự thanh lịch tao nhã của anh.
“A lô!
A lô!” Trong bộ đàm đột nhiên vang lên tiếng một người đàn ông, khiến hai chúng
tôi giật nảy mình.
“Có mấy
người ở đó? Đều ổn cả chứ?”
Trương
Tử Việt hắng giọng nói: “Ở đây có hai người, hiện nay đều ổn.”
Tôi ở
bên cạnh ồn ào: “Mau đưa chúng tôi ra khỏi đây, ở đây nóng muốn chết!”
“Chờ
một lát! Máy móc bị hỏng, đang sửa gấp.”
Đáng
ghét, hỏng thật đúng lúc.
Theo lẽ
thường mà nói, con gái thổ lộ xong nên xấu hổ che mặt, chạy đi bằng tốc độ ánh
sáng, để đối phương ở lại suy nghĩ kỹ càng ý tứ đó. Nhưng hôm nay tôi lại thổ
lộ trong thang máy hỏng, bị kẹt ở đây không thể đi lên cũng không thể đi xuống,
không có lỗ nào mà chui. Khi đã xấu hổ đến cực điểm ngược lại không còn xấu hổ
nữa, đơn giản là cứ mặc kệ.
“Anh Tử
Việt, từ khi học cấp hai em đã thích anh. Em biết mình không đẹp, cũng không
thông mình, không xứng với anh, vì vậy chưa bao giờ nói ra. Anh đừng cười em,
dù sao anh cũng sắp kết hôn rồi, em nói ra cũng không ích gì, nói ra chỉ để
trong lòng em dễ chịu hơn một chút. Anh không cần phải trả lời em, em chỉ muốn
nói cho anh biết thôi. Anh Tử Việt, em gọi anh một tiếng anh trai thì anh sẽ
vĩnh viễn là anh trai của em. Em hy vọng anh có được hạnh phúc mà anh mong muốn.”
Tôi nói
hết, đón nhận ánh mắt của anh, cười với anh. Đương nhiên đó cũng không phải nụ
cười rạng rỡ như nắng xuân gì. Trong đôi mắt Trương Tử Việt ánh lên một tia
sáng nào đó mà tôi không biết, không biết có phải câu nói kia của tôi khiến anh
cảm động hay không. Anh im lặng một lát, rồi chậm rãi giãn đôi lông mày ra,
nói: “Mân Mân, thật ra…”
Thang
máy đột nhiên sụt một cái thật mạnh. Tôi ngã lăn trên sàn thang máy, trong lòng
kêu to không ổn.
“A lô,
A lô…” Bộ đàm vang lên hai tiếng. Thang máy ngừng lại trong giây lát rồi rơi
thẳng xuống.
Trong
quá trình rơi xuống nhanh như bay, tôi chỉ cảm thấy Trương Tử Việt nắm chặt tay
tôi.