Ca Tẫn Đào Hoa

Chương 114 : Sắc đẹp và âm mưu

Ngày đăng: 11:51 19/04/20


Sau khi

vết thương khá hơn một chút, Tạ Chiêu Anh lại cả ngày không thấy mặt mũi đâu,

có mấy buổi sáng thức dậy, thấy điểm tâm trên bàn ít đi, tôi mới biết đêm qua

tên đó đã ghé qua đây.



Vì vậy,

tôi đặt bút viết hai chữ “chuột to” trên bàn, kết quả ngày hôm sau nhìn thấy

bốn chữ nhỏ bên dưới: “Cùng ta cố gắng”. Chọc tôi vừa tức vừa buồn cười.



Lại một

ngày sau đó, Vân Hương nói cho tôi biết: “Hiện giờ phu nhân không cho tam tiểu

thư ra khỏi viện. Tống tiên sinh hình như cũng phải tới Anh vương phủ làm ký

thất (giống như người ghi chép sổ sách), phải

chuyển ra khỏi phủ!”



Tôi rất

kinh ngạc: “Vì sao tự nhiên lại như vậy?”



Vân

Hương nói: “Không tự nhiên đâu. Thái độ của tam tiểu thư đối với Tống tiên sinh

như vậy mà giờ phu nhân mới biết cũng được coi như giấu giếm đủ lâu rồi. Nghe

nói Bảo Bình còn bị mắng rồi đuổi đến hạ phòng.”



Tôi

nói: “Không phải tam tỷ không định tiến cung nữa sao? Tống tiên sinh người ta

cũng không tệ. Tài tử giai nhân, ông Trời tác hợp, tôi thấy rất xứng mà.”



Vân

Hương nói: “Tiểu thư, người đứng nói chuyện không thấy đau lưng*.”



*

Nguyên văn: “trạm trứ thuyết thoại bất yêu đông”, cả câu là một bên nai lưng

làm việc, người bên cạnh đứng nói chuyện sẽ không thấy đau lưng. Ý nói những

người bên ngoài sẽ không thấy hết nỗi khổ của người trong cuộc.



Cũng

đúng, nói thì đơn giản.



Buổi

chiều ngày hôm đó, tôi len lén đi tìm Tống Tử Kính, ngạc nhiên phát hiện trong

thư viện đã đổi thành một tiên sinh khác. Là một ông già tóc bạc nói năng rất

chậm chạp. Tống Tử Kính đâu?



Cũng

may Tống Tam còn ở đây, cậu ta nói cho tôi biết: “Tiên sinh đã tới Anh vương

phủ làm việc rồi, mấy ngày tới sẽ chuyển ra ngoài.”



Tôi

hỏi: “Tiên sinh của cậu có nói gì không?”



“Tiên

sinh nói như vậy rất tốt. Thật ra Tạ đại nhân có ý định chờ tiên sinh nhà chúng

ta có cơ nghiệp rồi sẽ gả tam tiểu thư cho tiên sinh. Nhưng tiên sinh từ chối,

nói mình đã quen với cuộc sống nhàn vân dã hạc rồi, không thích hợp với việc

lập gia đình. Còn nói tam tiểu thư thích hợp với một nam tử tốt hơn, bản thân

cảm thấy không xứng. Lúc đó, tam tiểu thư ở ngay sau mành, nghe được, khóc bỏ

chạy.”



Tôi lắc

đầu. Tạ Chiêu Kha thật quá đáng thương. Nhưng mối tình đầu của tôi cũng chẳng

tốt đẹp hơn của cô ấy. Ít nhất Tống Tử Kính là một người theo chủ nghĩa độc

thân, cũng không có người phụ nữ nào có thể có được anh ta, không phải sao?



Hoàng

tử Bé (nhân vật trong truyện ngắn thiếu nhi của

Pháp) cũng đã nói, thời gian sẽ xóa đi tất cả ưu thương, chỉ

để lại hạnh phúc.



Tôi hy

vọng cô ấy có thể hiểu được như vậy.



Nửa đêm

hôm đó, tôi tắt đèn ngồi chờ Tạ Chiêu Anh. Anh ta lại trèo tường vào phòng như

mọi lần, gió đêm vù vù thổi, ánh trắng yếu ớt, chúng tôi giang hồ gặp lại.



Tạ

Chiêu Anh bị tôi dọa, hoảng sợ kêu lên: “Nha đầu? Nửa đêm sao muội còn chưa

ngủ?”



Tôi

thắp đèn, cười khẩy: “Nửa đêm không có ai thì thầm to nhỏ, cảnh đẹp ý vui như

vậy mà ngủ thì thật đáng tiếc.”



Tạ

Chiêu Anh đặt mông ngồi xuống: “Không ngủ cũng tốt, tới đây, rót trà đi.”



Tôi

hắng giọng rồi nói: “Hai chúng ta nên nói chuyện nghiêm túc một chút!”



Tạ

Chiêu Anh tự rót trà cho mình: “Cũng tốt, nên nói chuyện.”



Tôi đi

thẳng vào vấn đề: “Ca vẫn muốn đi gặp hoàng đế chứ?”



Tạ

Chiêu Anh cầm chén trà, dưới ánh nến, nở một nụ cười khuynh thành với tôi.



Tôi lại

hỏi: “Ca vẫn chưa gặp được ông ấy?”



Tạ
sôi nổi. Trên hai cái bàn bên cạnh là một đống thực vật lớn: dưa chuột, cà chua (ở

đây gọi là quả chu lưu), đậu xanh, lô hội (ở

đây gọi là tiên nhân tu), cà rốt, sữa bò, mật ong, trứng gà…



Tôi đói

bụng, len lén mò một quả dưa chuột cầm gặm.



Tôi

thật sự phải cảm ơn đám con gái trong phòng ngủ. Nếu không phải ba năm, không

ngày nào bọn họ không bàn luận các loại phương pháp làm đẹp bên tai tôi, hôm

nay tôi cũng không cách nào nói thao thao bất tuyệt mấy tiếng như thế. Thật ra

tôi đã từng nghĩ, nếu không thể quay về thế giới trước, chi bằng ở đây sáng lập

một nhãn hiệu mỹ phẩm. Lấy trí thông minh và những ý định kinh doanh của tôi (nếu

có), chưa tới năm năm, tôi có thể trở thành phú bà đầu

tiên của thành Đông Tề.



Đang

suy nghĩ viển vông, bỗng Vương thái phi hỏi: “Trên mặt đã chăm sóc rồi, vậy

thân thể phải làm sao?”



Tôi vỗ

tay: “Nương nương hỏi thật hay! Chăm sóc thân thể cũng có rất nhiều phương

diện. Đầu tiên, vẫn là quy luật ẩm thực, ăn nhiều rau củ, trái cây, các loại

thịt cố gắng chọn gà và cá. Thứ hai, vận động quyết định sinh mệnh. Các vị

nương nương suốt ngày ngồi trong cung, thân thể không được rèn luyện đầy đủ, dễ

sinh bệnh. Vừa sinh bệnh, bao nhiêu công sức khổ cực chăm sóc sắc đẹp đã về con

số không. Vì vậy, vận động là rất quan trọng. Ngày thường thường xuyên tản bộ,

đá cầu,…”



“Còn gì

nữa không?” Triệu hoàng hậu không còn kiên nhẫn với sự dài dòng của tôi.



Tôi

cười, vội nói: “Còn thứ ba, chính là chăm sóc da. Phương pháp hiện có trong

cung là đắp sữa bò. Cách này đúng là tốt. Nhưng sữa bò không thể dùng quá

nhiều. Biện pháp tốt nhất để giải quyết hiện tượng da chùng nhão, chính là ngâm

suối nước nóng!”



“Suối

nước nóng?” Trên mặt Triệu hoàng hậu bỗng nhiên xuất hiện sự thay đổi vô cùng

nhỏ.



Tôi làm

bộ không thấy, tiếp tục nói: “Các vị có biết hiện tượng nóng nở ra lạnh co vào

không? Thật ra da con người cũng như vậy. Nước nóng có thể khiến da giãn nở,

còn nước lạnh khiến da co lại. Vì vậy, từ trong nước nóng đi ra rồi lại tắm một

lần nước lạnh sẽ khiến da co giãn trong thời gian ngắn, lâu dần, những khoảng

da bị chảy xệ sẽ duy trì trạng thái căng mọng…” Tôi cũng không biết mình đang

nói gì nữa.



Vương

thái phi nói: “Vậy nhất định phải tắm suối nước nóng sao?”



“Đương

nhiên!” Tôi nói rất chắc chắn: “Y thư cổ có ghi chép: tắm suối nước nóng, kinh

mạch nhiệt độ ổn định, lại cường gân hoạt huyết, phòng ngừa bách bệnh, kéo dài

tuổi thọ. Nước nóng khiến da thịt thả lỏng, lỗ chân lông mở ra, lúc này, những

vật chất có lợi trong nước nóng thấm vào cơ thể. Đây là hiệu quả mà nước nóng

bình thường không thể đạt đến được.”



Hoài

Nhu quận chúa bỗng vui mừng nói: “Hoàng di nương, con nhớ trong Lễ Tuyền cung

vừa có suối nước nóng, vừa có suối nước lạnh, một bên nóng một bên lạnh trong

cùng một cái hồ, đây chẳng phải điều kiện trời cho sao?”



Triệu

hoàng hậu cười ha ha: “Sao ta có thể không nghĩ tới nhỉ.”



Hoài

Nhu quận chúa nói: “Lễ Tuyền cung cách kinh thành không xa, cả đi cả về chỉ mất

hai, ba ngày. Hoàng di nương, con muốn đi!”



Cô ta

kéo bay bà dì mình lắc lắc. Triệu hoàng hậu từ ái vỗ vỗ, nói: “Ta biết. Thế

nhưng hiện giờ hoàng thượng còn nằm trên giường bệnh, chúng ta sao có thể để

lại một mình người trong cung rồi tự mình đi hưởng lạc được?”



Chỉ chờ

cơ hội này, tôi nói: “Vậy đưa hoàng thượng đi cùng là được rồi.”



Tất cả

mọi người đều nhìn thẳng vào tôi, vẻ mặt thống nhất như trước đó đã từng diễn

tập.



Tôi

không quan tâm chỉ nói: “Suối nước nóng có thể điều trị bách bệnh, cũng có lợi

đối với thân thể của hoàng thượng. Người thật sự có thể đi ngâm một lúc.”



Nụ cười

của Triệu hoàng hậu giống giám thị đang liếc thấy bọn học sinh gian lận thi cử,

vừa có chút hả hê, vừa có chút oán hận kỳ quái, lại sợ ảnh hưởng đến nhiều

người, còn phải làm ra vẻ lấy đại cục làm trọng, nói: “Nói thật có lý. Nhưng

chuyện xuất cung cần bàn bạc kỹ hơn.”



Thật ra

tôi biết bọn họ không kéo dài được. Còn lằng nhằng vài ngày nữa, chim đã bay đi

hết rồi, bọn họ đi đâu để đặt bẫy đây?



Vì vậy,

ngày thứ ba, tôi nhận được một tin tức, đế hậu lâm hạnh Lễ Tuyền cung.