Ca Tẫn Đào Hoa
Chương 218 : Người trong mộng là khách
Ngày đăng: 11:51 19/04/20
Quyển 2: Đại mạc thiên
Phía
Bắc kinh thành có một thị trấn tên là Tam Xuyên, trong trấn có một nhà trọ bình
dân tên là Long Môn, trong nhà trọ có một bà chủ tên là… không, không, không
phải Kim Tương Ngọc, mà là Từ Phượng Tiên.
Nữ sĩ
Từ Phượng Tiên năm nay ba mươi có lẻ, mới sắp già mà vẻ quyến rũ đã không còn,
hoặc là căn bản chưa từng tồn tại vẻ quyến rũ đó. Từ nữ sĩ có làn da màu đồng
mà người phương Tây có cầu cũng không được, mỡ trên người cũng thừa thãi như
tài sản của chị ta. Đập vào mắt là bộ ngực vĩ đại, biểu tượng của phái nữ, có
vẻ không chịu nổi cô đơn, phải chen ra ngoài vạt áo để thăm thú cảnh sắc bên
ngoài. Người ta thường so sánh thứ ấy với quả đu đủ, hôm nay quan sát ở phạm vi
gần, tôi cảm thấy hai chữ bóng nước thì chính xác hơn. Bởi vì đu đủ thì cứng
còn bóng nước thì mềm, đu đủ thì rắn còn bóng nước thì lỏng. Hơn nữa, đại khái
bởi vì tôi nhìn chằm chằm nên Từ nữ sĩ rất đắc ý ưỡn ngực ra, tôi buồn nôn vội
vàng quay mặt sang chỗ khác.
Từ nữ
sĩ nhếch môi, lộ ra một hàm răng nhiễm tetracycline, nếp nhăn như khe rãnh bị
nước mưa xói mòn trên cao nguyên, một đôi mắt giống như phải dùng dao cắt một
đường mới nhìn thấy ánh sáng dán chặt lên người Tống Tử Kính.
Chị ta
xoay thắt lưng, hỏi: “Khách quan từ đâu tới?”
Tôi
cướp lời: “Từ chỗ nên tới.”
Bà thím
họ Từ không để ý đến tôi: “Muốn đi đâu?”
Tôi lại
bon chen: “Tới nơi nên đi.”
“Khách
quan thật thú vị!” Từ nữ sĩ cười đến mức mỡ rung lên bần bật, nghiêng người về
phía Tống Tử Kính. Rõ ràng là tôi trả lời, liên quan gì tới Tống Tử Kính. Hơn
nữa, tòa Kim Sơn như chị ta mà đè lên thì Tống Tử Kính còn hơi để thở chắc?
Cũng
may Tống Tử Kính phản ứng nhanh nhẹn, chân chỉ chuyển động một chút, thân thể
đã nghiêng sang một bên.
Anh ta
vẫn mỉm cười, nói: “Bà chủ, chúng ta muốn qua sông.”
Từ
Phượng Tiên nữ sĩ vung khăn tay lên, đối mắt nhỏ lóe sáng: “Các người muốn qua
sông? Vậy thì tìm đúng chỗ rồi.”
Chị ta
lắc lắc cái mông quay về quầy, một tay tùy ý lật quyển sách.
“Chỗ
chúng ta cách quan đạo không xa, chỉ khoảng một canh giờ đi đường, những người
muốn qua sông tới Hồ châu đều theo tuyến đường đó tới huyện Lâm Thanh. Chỗ bọn
họ sông cạn, dòng chảy chậm không phải giả, nhưng nếu ai dám nói đá ngầm ở sông
Tam chúng ta nhiều, ta sẽ cắt quả trứng của hắn!”
Gương
mặt của bạn nhỏ Vân Hương đỏ lên.
Từ
Phượng Tiên tỏ vẻ đắc ý: “Không phải ta tâng bốc, lão Khánh đầu chỗ chúng ta
chống thuyền còn nhanh nhẹn hơn cả cá vượt sông! Có lẽ lũ chèo thuyền kém hắn
nên mới nói láo rằng khúc sông của chúng ta nguy hiểm.”
Tống Tử
Kính hỏi::Vậy xin hỏi tìm vị Khánh đại gia này thế nào?”
Từ
Phượng Tiên ném ra một ánh mắt tình tứ, hoặc là khinh thường? “Nói gì mà xin
với không xin? Chúng ta đều là dân chúng thô kệch, không nhận nổi sự nhã nhặn
của dân đọc sách các ngươi. Nhưng hơn một năm gần đây khách qua sông rất ít,
lão Khánh đầu cũng bận rộn việc nhà mình, chốc lát không tìm thấy ngay được.”
Tống Tử
Kính liếc mắt nhìn tôi. Tôi tiếp nhận, móc ra một viên vàng từ trước ngực, đặt
lên quầy. Đôi mắt híp như sợi chỉ của Từ nữ sĩ trợn trừng, thật là một sự đột
phá cực hạn của vạn vật.
Tôi
nói: “Vậy phiền bà chủ tìm giúp.”
“Không
có! Không có gì!” Chị ta vội vàng cầm lấy viên vàng, lại nói với tôi: “Tiểu
công tử thông minh tuấn tú, tương lai nhất định sẽ lấy được một cô vợ đẹp.”
Tôi
cười tủm tỉm hất cằm về phía Vân Hương đang mặc trang phục của phụ nữ có chồng:
“Không cần chờ tương lai, đã lấy được rồi.”
Bà thím
họ Từ giống như lúc này mới nhìn đến Vân Hương, ngạc nhiên hô lên: “Thật là một
tiểu tức phụ xinh đẹp, công tử thật có phúc khí!”
Vân
Hương mặt mày ủ rũ nhìn Tống Tử Kính, rồi lại ủ rũ nhìn tôi đang mặc nam trang,
bối, ngài đổi thành Huỳnh Hiểu Minh là được rồi.”
“Châu Nhuận
Phát” nghi hoặc làm theo lời tôi, hai giây sau, một “Huỳnh Hiểu Minh” thế chỗ
Châu Nhuận Phát xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi
nhìn trên nhìn dưới, hài lòng gật đầu, sau đó túm cổ áo “Huỳnh Hiểu Minh”, phun
toàn bộ nước miếng lên mặt “anh ta”.
“Giải
thích ngay cho bà đây! Rốt cuộc thế này là thế nào!!!”
Tuy
“Huỳnh Hiểu Minh” bị tôi túm không đến mức đau, nhưng hiển nhiên là rất hoảng
sợ, vội vã kêu lên: “Không liên quan đến tôi! Thật sự không liên quan đến tôi!
Không biết bọn họ làm sai ở đâu, khiến linh hồn một cô gái khác nhập vào thân
thể cô. Ai nha, cô buông tay ra, bà cô của tôi ơi!”
Tôi thả
lỏng tay, nhưng vẫn chưa trút hết giận, xông lên tay đấm chân đá một trận với
hắn ta. Một người đẹp như Huỳnh Hiểu Minh chỉ để ngắm chứ không để chà đạp, tuy
tôi biết người này là giả nhưng vẫn không cách nào mạnh tay được, đánh qua loa
rồi thu nắm tay lại. Lập tức hối hận vừa rồi lẽ ra nên bảo hắn ra biến thành
Koizumi (thủ tướng Nhật Bản, từng gây ra
căng thẳng ngoại giao với Trung Quốc) – không không không, như
vậy thì buồn nôn quá!
Đại
tiên chỉnh lại quần áo, uất ức nói: “Thật sự không phải lỗi của tôi. Tôi là
liên lạc viên, đây rõ ràng là lỗi của kỹ thuật viên.”
Tôi lại
muốn xông lên bóp cổ hắn ta: “Vậy làm sao bây giờ? Để cô ta tiếp tục chiếm cơ
thể của tôi hay sao?”
Đại
tiên nói: “Phải thay đổi một lần nữa, lại phải xếp hàng đợi xử lý. Hiện giờ chỉ
có thể làm như vậy.”
Phía
sau tôi là lửa cháy phừng phừng, “Huỳnh Hiểu Minh” vội vàng nói: “Nhưng như vậy
cũng tốt. Cô cũng không đành lòng để bố mẹ cô nhìn cô sống thực vật cả đời đúng
không?”
Tôi
ngẩn ra, hắn nói rất có lý. Tôi ở bên kia chạy nhảy vui vẻ, cũng không thể để
bố mẹ tôi ở bên này đau lòng khổ sở.
Đại
tiên không biết là có lòng tốt hay ác ý mà bổ sung: “Hơn nữa cô bé kia thông
minh hơn cô, chăm chỉ hơn cô, hiểu chuyện hơn cô, dịu dàng hơn cô, hiếu thuận
hơn cô…” Nói đến đây, bị ánh mắt của tôi dọa sợ, không dám nói tiếp nữa.
Ngược
lại, tôi cảm thấy chán nản. Bố mẹ có một cô con gái mới, Trương Tử Việt bị vây
trong cuộc sống hôn nhân. Tôi không ở đây, cuộc sống của mọi người vẫn tiếp
diễn thật tự nhiên. Thật sự, tôi đột nhiên cảm thấy mình trở thành một người
ngoài.
Bi thảm
nhất là, qua mơ mới biết chính mình là khách.
Đại
tiên an ủi tôi: “Cô cũng không tệ, ở bên kia coi như cũng có năng lực. Cô biết
không? Hiện giờ cô đã lọt vào một trong năm chương trình hot nhất hàng tháng
rồi đấy.”
Lông
mày tôi dựng thẳng lên: “Cái gì? Chúng tôi ở phàm trần thống khổ, các người lại
dám coi chúng tôi là tiết mục ti vi?”
Đại
tiên vội vàng nói: “Đời người như vở kịch! Đời người như vở kịch!”
Tôi
không biết nên khóc hay nên cười.
Đại
tiên bỗng ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Cô phải trở về. Trời sáng cô còn nhiều
việc phải làm.”
Vừa
nói, thân thể “Huỳnh Hiểu Minh” vừa mờ đi, cơ thể tôi rơi mạnh xuống.
Mở mắt,
là Vân Hương đang cau mày hỏi: “Tiểu thư, sao người ngủ say như vậy? Tống tiên
sinh đã tới gọi chúng ta hai lần rồi.”
Tôi
đứng lên, phát hiện mắt mình hơi ẩm ướt. Nhớ lại nụ cười hài lòng của mẹ và
gương mặt bất đắc dĩ của Trương Tử Việt trong mơ, trong lòng cảm thấy vô cùng
phức tạp, không nghĩ ra từ nào để hình dung cụ thể, đành phải thở dài.
“Than
thở cái gì vậy?” Giọng nói của Tống Tử Kính từ bên ngoài truyền đến. Anh ta
không tiện vào phòng, nên đứng ở bên ngoài nói: “Hai người mau chóng thu thập
một chút. Khánh đại gia đã tới rồi, chúng ta ăn sáng rồi sẽ qua sông.”