Ca Tẫn Đào Hoa

Chương 234 : Ác chiến

Ngày đăng: 11:51 19/04/20


Vây

thành ngày thứ mười lăm, nửa đêm đất lại rung lên lần nữa, lần này mạnh hơn lần

trước một chút, đèn cung đình trên mái hiên lay động rất lâu. Tôi bị giật mình

tỉnh giấc, định xuống giường theo bản năng, thế nhưng chấn động qua đi, mặt đất

yên tĩnh lại. Tôi lo lắng chờ đợi một lúc lâu, lại bất giác ngủ thiếp đi.



Sau

rạng đông, bão tuyết bên ngoài càng ngày càng có xu hướng nghiêm trọng, không

hề có ý định ngừng lại, mà Tiêu Huyên vẫn không có tin tức gì. Ngay cả bọn họ

gặp hung hay cát, chúng tôi cũng không rõ.



Chúng

tôi ở vương phủ đã phải ăn cháo và bánh bao trong bữa sáng, bên ngoài từ lâu đã

có người chết đói. Tuy có chuẩn bị tâm lý nhưng khi Nguyễn Tinh nói với tôi bắt

đầu có người “dịch tử nhi thực*”, nước mắt tôi vẫn chảy xuống.



*

Dịch tử nhi thực: cảnh tượng khi bị vây thành, dân trong thành gặp nạn đói,

phải đổi con cho nhau để ăn thịt.



Tôi

không ra ngoài, sợ nhìn thấy sẽ đau lòng. Trước đây không phải chưa từng thấy

người chết, tuy nhiên, nhìn một người đang sống sờ sờ, một đứa trẻ ngây thơ cứ

vậy hao mòn chết đói, tôi sợ bản thân sẽ tâm thần phân liệt. Đồng thời cũng cảm

thấy chính mình ích kỷ. Tôi có thể chia phần lương thực của mình cho những người

bên ngoài, thế nhưng tôi muốn sống, tuy mỗi một miếng thức ăn đều là tội ác,

thế nhưng, tôi còn muốn sống.



Tôi

muốn sống để gặp lại Tiêu Huyên.



Hiện

giờ Liễu Minh Châu không bị bệnh, sắc mặt trắng bệch nhưng cố gắng không gục

ngã, khiến tôi sinh ra một chút kính nể. Chỉ là, bát cháo càng ngày càng trong

đến mức có thể soi ra bóng người, bánh bao càng ngày càng nhỏ, tôi phải thừa

nhận, nạn đói mang theo cái chết đã đến ngay sát bên cạnh.



Tôi là

người đã chết một lần, sự cố thang máy vẫn còn nhỏ, hiện giờ ông Trời lại khiến

tôi đụng với nạn đói. Tôi thật sự không muốn chết đói, ngoại trừ chết ngạt hoặc

chết cháy thì chết đói thật sự rất thống khổ. Nếu không thể tránh khỏi cái

chết, tôi hy vọng chuyện đó chỉ xảy ra trong nháy mắt, giống như chỉ chớp một

cái, khi mở mắt ra lần nữa, linh hồn tôi đã thoát ra khỏi thân thể. Mà chết

đói, là từng chút, từng chút nhìn thân thể mình biến dạng, nhìn linh hồn của

chính mình tách ra, thật sự quá tàn nhẫn, tạo thành tổn thương cho tâm hồn, có

thể ảnh hưởng đến kiếp tiếp theo.



Aiz,

nghĩ nhiều như vậy làm gì? Tiêu Huyên còn chưa có tin tức kìa. Dù chúng tôi

đói, ít nhất còn có giường để ngủ, có chăn để đắp. Quân đội bọn họ

hành quân trong bão tuyết, màn trời chiếu đất, từng ngày gói gọn trong một

chữ khổ. Tôi không nên oán giận nữa.



Phản

ứng rõ ràng nhất của việc tôi nghĩ nhiều chính là mất ngủ. Người trước giờ chạm

gối là ngủ nay lại trằn trọc ngủ không được. Nghe tiếng tuyết rơi, đáy lòng

lạnh giá. Bọn họ hành quân đến đâu rồi? Trên đường có khỏe không? Thân thể anh

ấy có chống trụ được không? Độc kia thật là một quả bom không hẹn giờ, tôi cả

ngày lo lắng thấp thỏm, còn anh ấy lại chẳng lúc nào quan tâm.



Còn một

chuyện nữa là, tôi đoán chừng giới hạn kiên nhẫn của quân Liêu cũng chỉ khoảng

mười lăm ngày. Trời đông giá rét, bọn chúng ngủ lều trại bên ngoài cũng khó

chịu, cung ứng cho chiến trận từ xa lại không tiện. Đến khi quân đội của Tiêu

Huyên đuổi tới, nội ứng ngoại hợp, bọn chúng không có lợi chỉ có hại. Đương

nhiên bọn chúng sẽ phải thừa lúc dân trong thành chết đói mà công thành chiếm

đất.



Chiến

hỏa cháy tới của là cảm giác gì?



Tôi và

Liễu Minh Châu cùng nhau leo lên tường thành, dè dặt nhìn xuống.



Đồng

tuyết mênh mông, lều trướng màu trắng của quân Liêu như vô hình trên đại địa.

Tôi cố gắng dõi mắt mới nhìn thấy những lều bạt dày đặc kia gần như trải dài

tới tận chân trời. Một chiếc lều màu trắng lớn nhất nói rõ thân phận của người

cầm đầu.



Xương

quận vương đã gầy đi rất nhiều, thật ra lại khiến ông ấy khôi phục vẻ anh tuấn

nhanh nhẹn khi còn trẻ, đáng tiếc tóc gần như đã trắng hết, Liễu Minh Châu rơi

lệ nấu cháo mè đen cho ông ấy.



Ông bác

nhìn bát cháo mè đen, nặng nề thở dài: “Bách tính trong thành đang phải “dịch

tử nhi thực”, chiến sĩ trên tường thành cũng phải chịu đói khổ lạnh giá, ta lại

còn có cháo mè đen để ăn. Minh Châu, ta là người đứng đầu một thành, phải làm

gương cho những người khác, sau này binh sĩ ăn gì ta ăn nấy, những thứ này, con

đừng đưa đến nữa.”



Những

câu nói khiến đôi mắt tôi phải cay cay, Liễu Minh Châu càng khóc thảm thiết.



Tôi

nhìn bông tuyết bay lả tả ngoài trời, trái tim như rơi xuống đáy vực, đông cứng

thành băng lạnh, móng tay bất giác đâm sâu vào trong da thịt.



Vây

thành ngày thứ mười bảy, không biết tin tức từ đâu truyền đến, nói đội quân của

Tiêu Huyên gặp phải bão tuyết, toàn quân bị tiêu diệt.



Liễu

Minh Châu sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, tôi quả quyết phủ nhận: “Sao

có thể! Bão tuyết nào có năng lực lớn như vậy? Đó là mười vạn đại quân trang bị

tận răng, đâu phải một phân đội đột kích nho nhỏ? Tên chó má nào dám tung tin

đồn nhảm, bắt được tôi sẽ xé tan cái miệng của hắn!”



Sắc mặt

Nguyễn Tinh nghiêm trọng: “Nhưng vương gia vẫn chưa có tin tức…”



“Anh ấy

không có việc gì!” Tôi thốt ra, giống như đang tự an ủi bản thân.



Anh ấy

còn phải “quân lâm thiên hạ”, bị chết cóng trong tuyết thì quá uất ức.



Vương

phủ lấy trứng chọi đá nhiều ngày, cuối cùng không cầm cự được nữa, bánh bao rốt

cuộc cũng tạm biệt chúng tôi, chuyển tới trợ giúp cho các binh sĩ ở tiền tuyến,


Tôi lập

tức vung tay lên, Tiểu Trình hét lên ôm lấy đầu.



“Ông

Trời ơi…”Tôi kêu lên một tiếng, ôm lấy Tiểu Trình: “Ông Trời quả nhiên còn

thương yêu tôi! Thật là một đứa bé đáng yêu! Sao tôi có thể đánh huynh được?

Mau, mau, mau, mau giao Thiên Văn Tâm Ký ra đây cho tôi!”



Vừa

nói, tôi vừa giở trò liên tục sờ tới sờ lui trên người bạn Trình, từ quần áo

đến túi tiền, từ áo ngoài đến áo trong, từ cổ áo đến tay áo, tất cả đều tìm một

lượt. Gương mặt Tiểu Trình đỏ như cà chua chín, toàn thân run run, chân tay

luống cuống, liều mạng giãy dụa, hy vọng gìn giữ được một chút trong sạch dưới

bàn tay lang sói của tôi.



“Nhanh

giao ra đây, rốt cuộc Yên Hoa Tam Nguyệt phải giải thế nào?” Tôi bắt đầu cáu

gắt.



“Yên

Hoa Tâm Nguyệt?” Bác gái Trình thoáng ngừng giãy dụa: “Ai trúng độc đó? Cô

sao?”



Tôi véo

làn da non mịn của anh ta một cái: “Nhìn tôi giống trúng độc sao?”



“Không

giống! Không giống!” Bác gái Trình đau đớn kêu lên: “Nhưng muốn giải độc đó phải…”



“Không

xong rồi!” Đồng Nhi kêu to chạy vào, ngắt lời chúng tôi. Cô ấy lo lắng nói:

“Quận vương gia bị thương!”



“Cha…”

Liễu Minh Châu mặt cắt không còn giọt máu, đứng lên chạy thẳng ra ngoài, còn

chưa chờ chúng tôi kéo nàng lại, nàng đã mềm nhũn ngã xuống đất.



Chúng

tôi hoảng hốt vội đến đỡ nàng.



Tiểu

Trình bắt mạch cho Liễu Minh Châu: “Vừa đói vừa mệt, ngất đi một lúc.” Anh ta

ấn huyệt nhân trung cho cô ấy.



Đồng

Nhi nói: “Còn nữa, trong mũi tên quận vương gia trúng có độc.”



Liễu

Minh Châu vừa được bấm tỉnh nghe vậy lại ngất đi lần nữa.



Thật là

trăm sự không một cái thuận. Tôi đứng bật dậy, cảm thấy trời đất quay cuồng một

vòng, thật vất vả mới đứng vững: “Tôi đi xem cho vương gia, Tiểu Trình, huynh

để ý Liễu tiểu thư.”



“Lát

nữa ta sẽ tới chỗ cô.” Tiểu Trình nhất định không buông tha cho cơ hội lên

tường thành.



Tôi bĩu

môi, không tỏ vẻ phản đối.



Trèo

lên tường thành, thứ đầu tiên tôi nhìn không phải là Xương quận vương bị

thương, mà là màn ác chiến xa xa ngoài thành. Đó là chiến trường.



Những

hình ảnh trong phim truyền hình hoàn toàn bị rửa trôi, chiến trường thật sự là

đám chiến sĩ cầm binh khí vật lộn với nhau trong khói thuốc súng, là ánh đao

ánh kiếm loang loáng, là tiếng đao kiếm sắc bén chém vào thân thể, là tiếng

ngựa rền vang, là cuồng phong gào thét và cát vàng cuồn cuộn.



Chân

tôi như nhũn ra, gió lạnh thổi tới khiến tôi lạnh run, lung lay sắp đổ. Thế

giới trong mắt đã biến thành màu đỏ, cờ chiến hai màu đỏ đen của Yến quân cùng

cờ chiến màu trắng xanh của Liêu quân quấn lấy nhau, máu thịt văng xa, tung tóe

trên nền đất, tứ chi gãy rời, tiếng kêu giãy dụa đau đớn. Đây mới là chiến

tranh thật sự. Không phải vinh quang, cũng không phải danh dự, mà là dùng máu

và sinh mệnh đổi lấy thắng lợi của người khác.



Nguyễn

Tinh đỡ lấy thân thể như nhũn ra của tôi: “Mẫn cô nương.”



Ta thấp

thỏm bất an: “Tôi không nhìn thấy vương gia.” Trong biển người giày xéo, anh

đang ở nơi nào?



“Ta

cũng không nhìn thấy.” Nguyễn Tinh nói.



Tôi hít

sâu một hơi, bình tĩnh lại, ép mình xoay người đi xem vết thương cho Xương quận

vương.



Ông bác

bị thương trước ngực, may đã được giáp sắt cản lại một chút, chỉ bị thương da

thịt. Độc tính có chút mãnh liệt, da thịt thối nát, người cũng rơi vào hôn mê.



Tôi vừa

rửa vết thương cho Xương quận vương, vừa cảm thấy may mắn đã không để Liễu Minh

Châu tới đây.



Dùng

dao sắc cắt một miếng thịt thối, sau đó tiêu độc, xông hương, đốt lò sắc thuốc,

phối hợp với châm cứu, độc mạnh, dược cũng mạnh, vô cùng gay mũi, ngửi mà thấy đầu

choáng mắt hoa, ngay cả Nguyễn Tinh cũng không chịu nổi mà nhăn mày.



Trong

phòng oi bức như phòng xông hơi, thế nhưng mồ hôi lạnh trên người tôi vẫn không

ngừng chảy, huyệt Thái Dương giật lên liên tục. Tai chỉ nghe thấy tiếng ấm ầm

bên ngoài, trống trận xa xôi như đập vào tim từng hồi. Tôi cảm thấy dưỡng khí

càng ngày càng ít, thế nhưng tay thi châm vẫn không ngừng, chỉ cần ngừng lại sẽ

thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, vì vậy, mỗi một kim đâm xuống, bàn tay đều

run run.



Thật

vất vả mới ổn định được vết thương của Xương quận vương, toàn thân tôi đã ướt

đẫm mồ hôi, giống như vừa được vớt từ trong nước ra.