Ca Tẫn Đào Hoa

Chương 18 : Hai anh em họ Tạ và căn phòng bí mật

Ngày đăng: 11:51 19/04/20


Cơm

nước tắm rửa xong xuôi, tôi và Vân Hương ngồi bên lò sưởi sưởi ấm, tôi kể

chuyện cho cô ấy nghe để giết thời gian.



Hôm nay

đang kể đến chuyện Dương Tiêu dụ dỗ Kỷ Hiểu Phù, một người là nữ hiệp phái Nga

Mi trong sáng thuần khiến, một người là hộ pháp tà giáo mưu mô xảo quyệt, một

người là thiếu nữ như hoa tuổi xuân phơi phới, một người là ông chú trung niên

từng trải bể dâu.



Vân

Hương đặt câu hỏi: “Họ kém nhau bao nhiêu tuổi ạ?”



Tôi

nói: “Căn cứ theo nghiên cứu của thế hệ sau, Dương Tiêu ít nhất phải nhiều hơn

Kỷ Hiểu Phù mười tuổi.”



Vân

Hương nói: “Trâu già gặm cỏ non?”



Cô nàng

này theo tôi một thời gian, cũng học được mấy phần công lực.



Tôi

khoa tay múa chân, nước miếng văng tứ tung: “Hơn nữa, những nhà nghiên cứu còn

cho ra một kết luận đáng tin cậy: có lẽ năm đó, giữa Dương Tiêu và Diệt Tuyệt

sư thái của phái Nga Mi có chuyện mờ ám.”



“Đó

chẳng phải là một lão thái thái mặt đầy nếp nhăn sao?” Vân Hương ngạc nhiên kêu

lên.



Tôi vội

vàng lắc đầu: “Đó là vì lão Kim không thích nàng đấy thôi. Thật ra nàng không

phải bác gái! Nàng là ngự tỷ*! Là ngự tỷ đấy!!!”



*

Ngự tỷ: ý như đàn chị xã hội đen.



Vân

Hương bị tôi dọa đến ngây người: “Nhưng tính cách của nàng nóng nảy, lòng dạ

cũng không tốt.”



“Đó là

vì bị Dương tả sứ chọc tức giận nên đến thời kỳ mãn kinh sớm!”



Đang

thảo luận sôi nổi, chợt nghe bên ngoài viện có tiếng loảng xoảng, sau đó là

tiếng một người đàn ông kêu lên đau đớn: “Ai nha…”



Tôi và

Vân Hương nghiêng tai lắng nghe. Tôi hỏi cô ấy: “Sáng sớm nay tôi mang hai cái

bàn cắm kim ra bờ tường phơi nắng, sau đó cô đã lấy vào chưa?”



Vân

Hương nói: “Chưa ạ.”



Tôi

nói: “À…”



Cửa bị

đẩy rầm một cái, Tạ Chiêu Anh đầu đầy bụi đất, áo quần lôi thôi chạy ào vào,

hai mắt bốc lửa.



Vân

Hương nhảy dựng lên: “Nô tỳ đi châm trà.” Lòng bàn chân như bôi dầu.


Tạ

Chiêu Anh xoay phắt người lại, giật lấy quyển sách từ trong tay tôi: “Thu Dương

bút lục? Thì ra thật sự ở đây?!”



Tôi

hỏi: “Đây là cái gì?”



Tạ

Chiêu Anh nói: “Là ghi chép của y thánh Trương Thu Dương. Ghi lại kiến thức cả

đời ông ấy, là một quyển y kinh thất truyền đã lâu.”



“Y

kinh?” Ánh mắt tôi sáng lên, lại giật quyển sách về.



Quyển

sách này không biết dùng vật liệu gì để tạo thành, trong hoàn cảnh tồi tệ thế

này vẫn không bị tổn hại gì nhiều. Cuốn sách không quá dày, nhưng trang giấy

cực kỳ mỏng, bên trên là chữ nhỏ dày đặc, còn có một sơ đồ cơ thể người mà theo

tôi thấy thì tỉ lệ vô cùng chuẩn xác.



Tôi

nuốt nước miếng vừa chảy xuống: “Sách này cho muội được không?”



Tạ

Chiêu Anh cười nói: “Dù sao để đây cũng phí của trời, muội cầm về đọc cũng tốt.

Chỉ là, sách này muội không chỉ phải giữ gìn cẩn thận mà còn không được cho

người khác biết. Bên ngoài có rất nhiều người đang tìm quyển sách này, là thứ

không ít người đang tranh giành.”



Tôi vội

vàng nhét quyển sách vào lòng, lại hỏi: “Quyển sách quý giá như thế, sao lại ở

chỗ này?”



Tạ

Chiêu Anh nói: “Trương thánh thủ và lão thái gia có chút giao tình. Năm đó, khi

ông ấy gặp nạn, lão thái gia từng dùng hết toàn lực cứu giúp, tiếc rằng không

cứu được. Ta nghĩ khi đó Trương thánh thủ đã giao quyển sách này cho lão thái

gia bảo quản. Mấy năm nay vẫn nghe nói quyển sách này ở trong nhà chúng ta, vô

số kẻ tới trộm đều tay không ra về, thì ra là đang ở đây.”



Tôi

nói: “Đại khái bọn chúng đều cho rằng Tạ gia sẽ cất cuốn sách này ở nơi kín

đáo, sạch sẽ, ai ngờ lại bị vứt bỏ trên mặt đất.”



Tôi

ngửi ngửi cuốn sách, bên trên thật sự có mùi của đồ cổ.





quyển y học thánh kinh này, lần đầu tiên tôi cảm thấy nhiệt tình với y học,

thời gian rảnh rỗi đều cầm nó đọc, còn góp mặt một đống lớn tài liệu liên quan.

Bố tôi – không phải ông Tạ, mà là bố tôi ở trong thế giới trước – nếu nhìn thấy

tôi chăm chỉ như thế này, nhất định sẽ cảm động đến mức lập tức thắp hương cảm

ơn tổ tông.



Thế

giới này dù sao cũng không phải thế giới trước của tôi, có một số loại thực vật

và động vật tôi không biết. Tôi xem đến chỗ nào không hiểu lại đi hỏi Tống Tử

Kính. Tôi hỏi cái gì anh ta trả lời cái đó, chưa bao giờ hỏi tôi lý do, là một

người rất thông minh.



Ca tẫn

đào hoa



Đệ nhất

quyển: Thâm đình thiên