Cá Voi Và Hồ Nước

Chương 11 :

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Đối với anh, có rất nhiều điều khiến con người hoài niệm.



Hoa chuông mùa xuân, hoa phượng mùa hè, bầu trời sao mùa thu, gió Đông Bắc mùa đông. Hay cơn gió mùa đông mang theo mùi vị của lẩu hoặc bánh hành.



Khi các mùa không ngừng luân chuyển, anh chỉ thấy càng thêm nhớ em.



Muốn em ở bên cùng cảm nhận tất cả những điều ấy.



Em là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm, là cầu vồng rực rỡ nhất sau cơn mưa.



Anh thực lòng chúc phúc cho em bơi lội ngoài biển lớn, không sóng cũng không gió.



Dẫu rằng con đường mưa gió của anh dài lắm.



Lúc nào cũng có ý nghĩa muốn tìm em, tìm kiếm khoảnh khắc vĩnh hằng bất biến trong sinh mệnh.



Nhưng sự thôi thúc muốn bay lên bao giờ cũng kèm theo tâm lý sợ độ cao.



Anh cơ hồ chỉ có thể chờ đợi, giống như đóa cúc vạn thọ kia.



Hoa cúc vạn thọ rất giỏi chịu lạnh, rất lâu tàn, thời kỳ nở hoa kéo dài rất lâu.



Khi em tình cờ sực nhớ ra muốn đoái nhìn, lúc nào nó cũng đợi ở đó.



Vì thế mới nói cúc vạn thọ rất giỏi chờ đợi, cũng rất kiên nhẫn chờ đợi.



Tuy anh là cúc vạn thọ giỏi đợi chờ, nhưng mùa của anh, chim di trú cùng anh thì sao?



Tú Cầu.



-‘๑’-•:*´¨* •ღ ܓܨܓ



Tuy không có Người đẹp số 6 ở bên, ngày hôm nay không thể tính là ngày đầu tiên của mùa xuân, nhưng chỉ cần tôi cố gắng hơn nữa, rồi sẽ có một ngày, mùa xuân nhất định sẽ thực sự đến.



Vì quê ở miền Nam, bố mẹ lại chỉ có mình tôi, nên tôi chọn làm việc ở Khu công nghệ cao Đài Nam.



Lại Đức Nhân xuất ngũ xong quyết định thi vào học tiến sĩ ở trường đại học cũ, sau cũng thuận lợi thi đỗ.



Ruồi là người Đài Bắc, nhưng vì Muỗi Con làm việc ở Cao Hùng, cậu ta muốn ở gần Muỗi Con một chút, nên cũng chọn làm việc ở Khu công nghệ cao Đài Nam, nhưng khác công ty với tôi.



“Không ngờ chúng ta đều làm ở khu công nghệ này,” Ruồi nói.



“Nhưng động cơ của tớ vĩ đại hơn,” tôi nói. “Tớ vì cha mẹ, còn cậu vì đàn bà.”



Thời gian đi lính, tôi gần như cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài, có lẽ một năm rưỡi không thể coi là dài, nhưng trong thế kỷ 21 khi máy tính và mạng internet phát triển với tốc độ khủng khiếp này, sự thay đổi trong một năm rưỡi, có thể khiến người vốn nghĩ cưỡi ngựa là phương tiện giao thông nhanh nhất, đột nhiên nhận ra còn có tàu cao tốc và máy bay.



Sau khi tôi xuất ngũ, hình thái của việc lên mạng đã hoàn toàn thay đổi, thế giới mạng đã xảy ra nhiều biến đổi to lớn. Thời tôi học đại học, lên mạng gần như đồng nghĩa với vào diễn đàn; nhưng giờ người lên mạng đa phần không thèm vào diễn đàn, thậm chí còn không biết diễn đàn là cái gì nữa. Từ thời tôi học nghiên cứu sinh thạc sĩ, đã thịnh hành các phần mềm chat chit kiểu như MSN, chỉ cần bật máy đăng nhập là có thể trò chuyện với nhau được rồi; huống hồ lại còn có điện thoại di động nữa, mọi người có thể liên lạc với nhau bất cứ lúc nào, lại tiện lợi hơn rất nhiều.ó



Trong tình hình đó, liệu còn ai thèm lên diễn đàn, thẫn thờ mong đợi những ID quen thuộc xuất hiện?



Khi bếp ga, bếp điện, bếp từ, lò vi sóng xuất hiện, thì thời đại chặt củi đun nước đã được định sẵn là không thể quay lại nữa rồi.



Nhưng Người đẹp số 6 nói không sai chút nào, gặp lại mối tình đầu bên bờ biển quê hương, tuyệt đối khác hẳn cảm giác gặp nhau nơi cửa tiệm McDonald’s ở thành phố xa lạ. Thời đại học, phương tiện liên lạc chủ yếu của tôi và Người đẹp số 6 là diễn đàn, cùng lên diễn đàn gửi tin nhắn, chắc chắn có cảm giác hơn là dùng cái MSN “ping ping ping”. Vì vậy, mặc dù tôi và Người đẹp số 6 đều đã cài đặt MSN, nhưng chúng tôi rất hiếm khi liên lạc bằng phần mềm này. Cùng lắm những lúc công việc mệt mỏi quá độ muốn nghỉ ngơi giây lát, tôi chỉ lặng lẽ ngắm nhìn hình nàng trên cửa sổ phần mềm mà thôi.



Chỉ tiếc là diễn đàn gần như đã đi vào lịch sử, trước đây chỉ tính diễn đàn của các trường đại học và trung học, cộng lại đã lên đến hơn nghìn cái. Giờ thì hầu hết đều đã bỏ hoang cho cỏ mọc, rất nhiều trang diễn đàn thậm chí còn dứt khoát đóng cửa luôn. Ví dụ như diễn đàn tôi và Người đẹp số 6 tham gia, trong thời gian tôi đi lính đã có một độ muốn đóng cửa, về sau vì nhiều người tham gia chạy đôn đáo thỉnh cầu, mới miễn cưỡng để đó.



Có điều người lên diễn đàn cũng đã trở nên tiêu điều tan tác, số người cùng lúc trực tuyến không bao giờ quá con số mười.



Nhưng đối với tôi và Người đẹp số 6, diễn đàn này, chính là bờ biển quê hương.



Từ sau khi đi làm, tôi rất hiếm khi vào diễn đàn, nếu vì hứng lên tự dưng đăng nhập vào, thì thông thường cũng chỉ loanh quanh trên đó vài phút rồi lại thoát ra. Người đẹp số 6 hình như cũng thế. Vì vậy, kể từ khi giải ngũ, tôi gần như không gặp được nàng trên diễn đàn nữa, ngược lại, chỉ thường hay gặp sexbeauty.



Có lẽ vì đã trưởng thành, nên tôi cũng kiên nhẫn nghe sexbeauty nói chuyện hơn; sexbeauty dường như cũng trưởng thành rồi, không còn khoe khoang bạn trai cô ta thế nọ thế kia nữa, thông thường chỉ phàn nàn về công việc quá nặng nề hoặc về tay sếp biến thái.



Có điều tôi và Người đẹp số 6 lại có thêm một cách thức khác để liên lạc, đó là e-mail.



Tuy chúng tôi không thường gửi e-mail cho nhau, nhưng cách thức này cũng rất tiện lợi, vì những người lên mạng thường kiểm tra e-mail hằng ngày, thậm chí mấy lần một ngày.



Địa chỉ e-mail của Người đẹp số 6 rất dễ nhớ, dòng chữ tiếng Anh phía trước là Canstop. 



Ý là “Hội đình – có thể dừng lại”, cũng tức là Huệ Đình.



Ngày nghỉ đầu tiên từ khi bắt đầu đi làm, tôi gửi cho Người đẹp số 6 e-mail đầu tiên.



Khi ấy mùa hoa chuông cũng vừa chấm dứt, mặt đường Đông Phong biến thành một biển hoa vàng.



Tôi giẫm lên đám hoa vàng trên mặt đất, lưu giữ tâm trạng ấy lại, rồi gửi e-mail cho Canstop.



Lúc mới vào công ty, có ba tháng thử việc và một vị sếp phụ trách huấn luyện cho tôi. Nhưng anh này thực sự quá bận, thông thường chỉ ném cho tôi vài quyển sách bảo tự đọc. Hết giờ làm là tôi lại trần mình ra đọc đống sách ấy, hy vọng có thể thuận lợi vượt qua được thời kỳ thử việc. Hết ba tháng, tôi kết thúc thời gian thử việc, trở thành nhân viên chính thức, lương cũng được tăng lên chút ít. Tôi dọn vào khu nhà tập thể dành cho người độc thân của công ty, nói là nhà tập thể thực ra cũng không chính xác lắm, đó thực ra chỉ là một tòa nhà công ty thuê ở bên ngoài nhằm giải quyết vấn đề chỗ ở cho nhân viên. 



Vì tiền thuê phòng khá rẻ, nên chẳng buồn cân nhắc chuyện liệu trong khu nhà thuê có nhiều cô nhiệt tình cởi mở, hoặc phòng đối diện có người đẹp thích tắm mà không đóng cửa sổ hay không, tôi quyết định dọn luôn vào ở đây.



Hai tháng sau khi trở thành nhân viên chính thức, tôi chuyển sang bộ phận nghiên cứu phát triển.



Áp lực công việc đột ngột tăng cao, điện thoại di động phải mở 24/24, bởi dây chuyền sản xuất cũng hoạt động 24 giờ không ngừng nghỉ. Nếu chẳng may dây chuyền gặp phải tình huống bất ngờ, thì phải lập tức có mặt, cho dù lúc ấy có đang ngủ đi chăng nữa.



Tôi từng bị gọi đến công ty lúc 1 giờ sáng, 3 giờ mới được về.



Trên đường về khu nhà tập thể, tôi ngẩng lên nhìn bầu trời đêm, nơi này người sống thưa thớt, thường có thể ngắm được sao.



Người đẹp số 6, em ở Đài Bắc hẳn khó mà trông thấy sao được nhỉ.



Khu công nghệ cao Đài Nam rất gần thành phố Đài Nam, khi tôi trở thành nhân viên chính thức thì Lại Đức Nhân cũng vừa khéo thi đậu vào lớp nghiên cứu sinh tiến sĩ, vì vậy những khi được nghỉ tôi thường đến Đài Nam ăn cơm hoặc đi xem phim với Lại Đức Nhân và Tiểu Thiến.



Ruồi cũng hay đến Cao Hùng tìm Muỗi Con những khi được nghỉ, có điều thỉnh thoảng cô cũng đến Đài Nam. Nếu Muỗi Con đến Đài Nam, năm chúng tôi sẽ tụ tập ăn một bữa.



Còn Tuệ Hiếu, tốt nghiệp nghiên cứu sinh thạc sĩ xong liền đi làm ở Đài Trung, cơ hội gặp nhau ít đi nhiều.



Lại Đức Nhân và Tiểu Thiến là một đôi, Ruồi và Muỗi Con cũng là một đôi, những lúc năm chúng tôi đi chung, Lại Đức Nhân thường nắm tayiều Thiến, còn Ruồi lại ôm ngang eo Muỗi Con.



Nếu là nắm tay chắc chắn tôi sẽ gửi lời chúc phúc từ đáy lòng, nhưng ôm eo thì tôi thực không nhìn nổi. Vì vậy có lần tôi đã nói với Ruồi và Muỗi Con: “Các cậu nắm tay thì hơn, đừng có ôm eo nhau như thế.”



“Tại sao?” Ruồi hỏi.



“Hai người tay nắm tay, hai cánh tay sẽ tạo thành chữ V, tượng trưng cho một dấu móc. Như thế là đúng, sẽ được dài lâu. Nếu hai người ôm eo nhau, hai cánh tay sẽ tạo thành chữ X, cũng là dấu gạch. Như thế là sai, sớm muộn gì chia tay.”



“Tớ không nghĩ vậy,” Ruồi nói. “Cậu nghe thằng ngốc nào nói thế vậy?”



“Là cô chị của Muỗi Con nói đấy,” tôi đáp.



“Ái cha!” Ruồi kêu lên thảm thiết, thì ra Muỗi Con đã ra tay hạ độc thủ.



Muỗi Con vẫn không thể thay đổi, nói năng thẳng thắn, lúc đánh người cũng nhằm thẳng vào chỗ hiểm mà ra tay.



Đây cũng là cách tôi nhớ về Người đẹp số 6.



Tôi coi những điều Người đẹp số 6 từng nói như chân lý để tuân theo, cho dù đó có thể chỉ là những lời nàng vui miệng nói ra, hay chỉ là một câu đùa.



Tình cảm có lúc giống như một áng mây, nhè nhẹ trôi, không cần phải bao hàm triết lý sâu xa gì.



Tôi rất yêu Người đẹp số 6, hy vọng nàng được hạnh phúc thoải mái, vì vậy tôi mong muốn mình trở thành biển lớn.



Hoặc giả có người cảm thấy chỉ cần mình yêu người kia, thế đã là đủ rồi, người kia nhất định sẽ có được hạnh phúc trong tình yêu ngập tràn của mình.



Nhưng đây cũng chỉ là một áng mây khác mà thôi.



Tôi không hiểu rõ tính chất công việc của Người đẹp số 6 cho lắm, và cũng không quan tâm đến điều đó, chỉ biết rằng có vẻ nàng rất bận, nhiều khi không có giờ giấc cố định như công chức ngày làm tám tiếng bình thường.



Thỉnh thoảng gọi điện cho nàng, cũng chỉ hỏi han vài câu rồi thôi.



Đôi khi tôi có cảm giác, dường như giữa mình và Người đẹp số 6 cách một con sông, nàng đang đứng ở bờ bên kia xa xăm, nhìn về một nơi còn xa xăm hơn nữa.



Khoảng tầm cuối tháng Chín, Đài Nam vẫn là mùa hè, còn Đài Bắc nghe nói đã vào tiết thu, Người đẹp số 6 nói nàng sẽ đến Đài Nam chọn cảnh.



“Chọn cảnh?” Tôi lấy làm thắc mắc.



“Vì giờ em kiêm thêm công việc giám chế phim quảng cáo nữa.”



“Giám chế?” Tôi càng thắc mắc hơn.



“Tên nghe rất oách,” nàng nói, “nhưng thực ra chỉ là việc lặt vặt thôi.”



“Em vĩ đại quá.”



“Lại nói nhảm rồi.” Nàng bật cười.



Người đẹp số 6 nói khoảng 9 giờ tối là nàng xong việc, chúng tôi hẹn 9 giờ gặp nhau dưới sẮh khách sạn.



Khoảng tám rưỡi tôi đã đợi trong sảnh, đợi đến 11 giờ mà Người đẹp số 6 vẫn chưa xuất hiện.



Lúc đang đi trên đường, Người đẹp số 6 đã gọi điện báo nàng sẽ về muộn một chút, tôi chỉ nói không sao.



Hôm ấy không phải ngày nghỉ, hôm sau cũng vẫn phải đi làm, nhưng tôi không hề nôn nóng.



Lần trước gặp nàng là tháng Mười hai năm ngoái, hai tháng trước khi tôi xuất ngũ, ở tòa nhà Đài Bắc 101.



Chín tháng rồi, tôi căn bản chẳng ngại gì đợi mấy tiếng đồng hồ.



Nhóm của Người đẹp số 6 cuối cùng cũng về đến khách sạn lúc 11 giờ 20 phút.



Tôi đếm thử, tính cả Người đẹp số 6 là tám người, đi hai xe từ Đài Bắc đến đây.



Đám người này có cả nam cả nữ, mang theo một đống thiết bị nhiếp ảnh.



Chắc vì cuối cùng cũng xong việc, tâm trạng ai nấy đều rất thoải mái, còn tạt qua chợ đêm rồi mới quay về.



Người đẹp số 6 vừa trông thấy tôi liền nhoẻn miệng cười, tay phải giơ về phía tôi ra dấu “năm.”



Tôi gật gật đầu, cũng nhoẻn miệng cười.



Năm phút chờ đợi này thông thường mới là dài lê thê nhất.



Tôi bắt đầu hít thở sâu, cố làm cho nhịp tim đập bình thường trở lại, giờ tôi đã là một kỹ sư rồi, không thể tỏ ra kém cỏi được.



Nhưng chỗ này không có mái hiên che mưa, tôi không có cách nào làm giảm nhịp tim của mình xuống.



Năm phút sau, Người đẹp số 6 đi thang máy xuống, rảo chân chạy về phía tôi. 



“Tú Cầu.” 



Tôi mấp máy môi, nhưng không thốt nổi lời nào, nhịp tim lại tăng lên trong chớp mắt.



Cho dù đã là một kỹ sư, tôi vẫn cứ kém cỏi như thế.



“Tú Cầu.”



“Ừ.” Cuối cùng tôi mở được miệng. “Người đẹp số 6.”



“Xin lỗi vì để anh đợi lâu thế.”



“Không sao.”



“Họ đòi đi chơi chợ đêm, em không tiện về trước. Thật sự rất xin lỗi.”



“Không sao đâu mà, thật đấy.”



“Thực ra em có thể đi taxi về trước.”



“Em không phải kiểu người ấy,” tôi nói. “Họ nhất định biết em từng học ở Đài Nam, vậy nên muốn nhờ em dẫn đi chơi, em không đi hoặc về trước sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người.”



Người đẹp số 6 mỉm cười, không nói xin lỗi nữa, chỉ lặng lẽ nhìn tôi chăm chú.



“Người đẹp số 6.”



“Ừ. Tú Cầu.”



“Chúng ta vất vả cất công đến đây để thảo luận xem em có nên về khách sạn trước không à?”
Tôi không phải là hạng người tự phụ, nhưng cũng cảm thấy mình có lẽ thuộc loại ưu tú, năng lực cũng tàm tạm.



Hơn nữa xưa nay tôi lúc nào cũng rất cố gắng, rất cố gắng làm việc.



Nhưng khi công ty bắt đầu cắt giảm các kỹ sư, không ngờ tôi lại nằm trong danh sách bị hy sinh đợt đầu tiên.



Vậy là lòng tự tin của tôi, cũng như thị trường chứng khoán, đều sụp đổ tan tành.



Đây không phải vấn đề công ty làm ăn yếu kém, mà là tình cảnh khó khăn của cả ngành.



Những công ty khác cũng vậy, tất cả đều đang so tài cắt vá, xem ai cắt đẹp hơn, vá đẹp hơn.



Vì vậy nếu tôi muốn tiếp tục trong ngành này, chắc chắn không thể nào tìm công việc mới.



Tuy biết rằng đây là hiện thực tàn khốc, nhưng tôi vẫn nán lại Khu công nghệ cao Tân Trúc thử thêm một tháng nữa, kết quả vẫn vậy.



Tôi không chỉ thất nghiệp, mà còn không có khả năng tìm được công việc mới.u



Một tháng sau, tôi dọn khỏi Tân Trúc, trở về quê nhà trong tâm trạng chán chường ủ rũ.



Hôm dọn nhà, vừa khéo cũng là ngày cơn bão Kalmaegi đổ bộ vào Đài Loan.



Tôi vội cuống cuồng dọn đồ đạc, kết quả là rơi mất điện thoại di động, rơi ở đâu cũng chẳng biết.



Giờ thì sao đây? Vẫn còn chưa đủ thê thảm hay sao?



Hai hôm đầu tiên mới về nhà, đầu óc gần như trống rỗng, cả ngày tôi chỉ ngồi xem ti vi.



Tin tức trên ti vi toàn nói chuyện cơn bão tài chính, nghỉ không lương, rồi thì cắt giảm biên chế.



Còn có người bảo phải nhân lúc còn sớm học thêm chuyên ngành nữa, như vậy sẽ dễ tìm việc hơn.



Chuyên ngành thứ hai đương nhiên rất quan trọng, tốt nhất là mấy người làm chính trị ở Đài Loan này đều đi học lái tàu hỏa.



Như vậy nền chính trị Đài Loan có thể đi vào quỹ đạo được rồi.



Sang ngày thứ ba, tôi đi mua điện thoại mới, đổi số luôn.



Cũng may tôi còn thuộc số của Lại Đức Nhân và Ruồi, vừa cầm điện thoại mới liền gọi ngay cho họ.



Tôi lần lượt cảnh cáo Lại Đức Nhân không được nói cho Tiểu Thiến, Ruồi không được nói cho Muỗi Con biết chuyện tôi bị giảm biên chế.



Tôi không muốn tiết lộ chút phong thanh gì cho Người đẹp số 6 biết.



Sau đó tôi bắt bọn họ ghi số điện thoại này lại, rảnh rỗi thì kéo tôi đi ăn uống.



Vì e rằng, tôi bắt đầu phải nhịn ăn nhịn mặc rồi.



Lại Đức Nhân đang học tiến sĩ, cơn bão tài chính không ảnh hưởng gì đến cậu ta cả.



Tuy tính chất công việc của Ruồi cũng tương tự như tôi, nhưng cậu ta ở bộ phận nghiệp vụ, còn tôi ở bộ phận nghiên cứu phát triển.



Tình hình kinh tế sút kém, đơn đặt hàng giảm, kho tồn đầy hàng, vậy còn nghiên cứu phát triển cái khỉ gì nữa; nhưng bộ phận nghiệp vụ thì càng quan trọng hơn, phải nghĩ đủ mọi cách tranh thủ bất cứ đơn hàng nào có tiềm năng, vì vậy Ruồi không bị đuổi việc.



Ngày thứ tư sau khi về nhà, tôi bắt đầu gửi hồ sơ xin việc khắp nơi, chủ yếu là muốn tìm việc ở Đài Nam hoặc Cao Hùng.



Một tuần sau, cuối cùng cũng có một công ty ở Đài Nam gọi tôi hôm sau đến phỏng vấn trực tiếp.



Tuy hôm sau là ngày bão Phượng Hoàng đổ bộ vào Đài Loan, nhưng tôi vẫn cắp ô đến Đài Nam.



Trên đường mưa to gió lớn, cái ô bị tốc ngược lên mấy lần, khó khăn lắm tôi mới đến được tòa nhà công ty ấy.



Tôi vuốt vuốt mái tóc ước đẫm nước mưa, chỉnh lại quần áo, rồi ôm theo tâm trạng nơm nớp lo sợ bước vào bên trong.



Quy mô công ty này chắc không phải nhỏ, đang thiếu nhân viên ở bộ phận tư vấn, công việc chủ yếu là phụ trách duy tu quản lý máy tính của tất cả các bộ phận trong công ty, ngoài ra còn kiêm luôn quản trị mạng.



Ông chủ hạ mức lương xuống rất thấp, còn chưa bằng một nửa lương trước đây của tôi.



Khi tôi đang nghĩ xem có nên chấp nhận hay không, ông ta đã trưng ra cái vẻ mặt muốn làm hay không thì tùy.



Tôi nghiến răng, gật gật đầu, nói mấy câu kiểu có thể đi làm bất cứ lúc nào gì gì đó.



Bước ra khỏi công ty bắt đầu từ ngày kia sẽ trả lương cho tôi, bên ngoài mưa gió vẫn tơi bời.



Tôi giương ô, gắng sức tiến vào trong mưa gió, nhưng mới đi dược vài bước, cái ô đã bị gió thổi bung ra.



Cơn bão này gọi là bão Phượng Hoàng, bên vệ đường vừa khéo cũng có một hàng cây phượng. 



Tuy dưới đất có một vài lá hoa rơi rụng, nhưng trên cây vẫn còn lá xanh mơn mởn, hoa phượng đỏ rực cành.



Người đẹp số 6 nói không sai, phượng là loài cây hạnh phúc, hoa đỏ lá xanh lúc nào cũng ở bên nhau.



Tuy mắt kính đã bị nước mưa làm cho mớ mịt từ trước, tôi vẫn cố đưa mắt nhìn xung quanh, hình như không có ai.



Cho dù có người, có lẽ cũng chỉ cúi đầu rảo bước cho nhanh, chắc chẳng ai buồn chú ý đến tôi; mà gió lớn thế này, có kêu gào cứu mạng cũng chưa chắc có người nghe thấy.



Đứng giữa mưa gió khiến tôi cảm thấy thật mệt mỏi, tôi bèn quỳ gục xuống, rồi khóc òa lên.



Người đẹp số 6, xin lỗi em, anh cố hết sức rồi.



Có lẽ anh đã làm sai ở đâu đó, nhưng anh không hề biết, anh chỉ biết mình phải cố gắng.



Người đẹp số 6, lượngcho anh, anh thật sự đã rất cố gắng.



Tuy anh không thể trở thành biển lớn, nhưng em nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.



Được rồi, không sao cả, tôi phải đứng lên làm lại từ đầu thôi.



Tôi còn rất nhiều việc phải làm, việc gấp trước mắt là phải thuê được nhà ở Đài Nam trước đã.



Tôi thuê một căn hộ hai phòng rộng khoảng 56 mét vuông, trong phòng còn có một cửa sổ hình bán nguyệt. Lúc xem nhà, chủ nhà cứ thao thao bất tuyệt tán phét về cái cửa sổ hình bán nguyệt này.



“Hình dạng này giống như thắt lưng trên quan phục của quan văn thời cổ đại, cũng giống như cánh cung kéo căng của quan võ.”



Hai tay ông ta vẽ một vòng tròn từ rốn sang hai bên, rồi lại làm động tác như sắp bắn cung.



“Ai thuê căn nhà này, nhất định có thể được cả văn lẫn võ, văn võ song toàn.”



Tốt nhất là được như thế.



Từ thời đại học đến giờ, tôi luôn ở những chỗ chật hẹp, có lẽ chính vì vậy, tôi mới không thể nào thành biển rộng mênh mang.



Tuy rằng không gian 56 mét vuông này thực sự quá lớn cho một mình tôi, nhưng có lẽ sống ở chỗ rộng rãi một chút, tôi sẽ trở nên to lớn hơn cũng không chừng.



Mà tiền thuê phòng rẻ hơn so với những gì tôi tưởng tượng rất nhiều, cứ như thể chỗ này đã từng xảy ra án mạng hay có ma quỷ quấy phá gì vậy.



Vì vậy tôi bèn thuê căn hộ này.



Từ đây đi xe máy đến công ty mới, áng chừng mất khoảng 15 phút, vậy là rất gần.



Công việc mới ngoài việc lương rất thấp ra, thì đại khái cũng không có gì đáng bắt bẻ cả.



So với công việc trước đây, áp lực của công việc hiện giờ rất nhỏ, nhưng cũng vì thế mà chẳng có cảm giác thành công gì hết.



Nếu bạn hỏi tôi: tại sao lại làm công việc này?



Vấn đề này nếu hỏi Quách Đài Minh [25], Bill Gates, Lâm Chí Linh, Azumi Kawashima [26], đáp án đều không giống nhau.



Đáp án của tôi có lẽ khá là đơn giản: vì đây là một công việc có lương.



Lại Đức Nhân và Ruồi gọi tôi đi ăn mấy lần, nhưng lần nào tôi cũng thoái thác nói là có việc bận.



Không hiểu tại sao, tôi có cảm giác lúc này mình rất hèn hạ, không muốn để họ trông thấy bộ dạng này. E-mail của tôi cũng là e-mail của công ty cũ, giờ đã nghỉ việc, hòm thư ấy cũng không còn tồn tại nữa.



Còn MSN, tôi cũng định đổi sang dùng account khác.



Đối với Người đẹp số 6, MSN, e-mail, điện thoại di động, thậm chí cả địa chỉ, tôi đều đã biến thành một con người khác.



Tôi chỉ còn ID trên diễn đàn là không đổi, nhưng ID trên diễn đàn của Người đẹp số 6 từ lâu đã không còn nữa rồi.



Nói ra cũng thật kỳ lạ, mấy năm nay tuy rất ít lên diễn đàn, nhưng tôi vẫn nhớ thi thoảng đăng nhập vào một chút. Vì vậy ID của tôi vẫn không bị xóa, mà tôi cũng không muốn để ID showball ấy bị xóa mất.



Có lẽ vì biệt danh Tú Cầu này, là mối gắn kết duy nhất giữa tôi và Người đẹp số 6, nên tôi thủy chung vẫn không nỡ bỏ đi.



Nếu nỗi nhớ Người đẹp số 6 lên đến độ tột đỉnh, tôi sẽ đi ngắm biển.



Xem biển lớn là như thế nào.



Biển và sân bay giống như nhau, đều hứng chịu những luồng năng lượng rất lớn.



Những người yêu thầm, yêu khổ sở, yêu cuồng nhiệt, yêu đơn phương hay thất tình, thông thường đều chạy ra bờ biển, kể tâm sự của mình cho biển nghe.



Vì vậy thì biển sẽ càng lúc càng lớn? Hay mỗi lúc một nhỏ đi?



Trước khi quen Người đẹp số 6, mỗi lần thấy biển, tồi đều hướng về phía ấy hét lớn: “Trả tuổi trẻ lại cho ta!”



Sau khi quen Người đẹp số 6. Tôi không còn hét như thế nữa.



Vì tuổi trẻ của tôi đã hết sức huy hoàng rực rỡ, tựa như một chiếc cầu vồng.



Bảy mươi phần trăm cơ thể người là nước, vì vậy trong lòng mỗi người thực ra đều có một vùng biển.



Nhưng biển trong lòng tôi đã dần dần bốc hơi, giờ chỉ còn lại một hồ nước nhỏ xíu mà thôi.



Thêm nữa là nhiều năm nay tôi đem tuổi trẻ mình ra làm củi đốt, không ngừng ngày đêm đốt lửa, nước đã ít lại càng thêm ít.



Áp lực, nỗi buồn, thất bại, lại cứ ném hết cả vào trong hồ nước ấy, làm đáy hồ chất đầy những tạp vật.



Nước vì thế mà không còn trong như trước, mỗi lúc một thêm đặc sệt.



Một cái hồ nước như thế, đừng nói là cá voi, sợ rằng cả cá vàng cũng chẳng thể nào sống nổi.



Người đẹp số 6, bầu trời nơi nước người chắc là cao lớn hơn, biển ở nơi nước người có lẽ mênh mông thoáng đạt hơn, em nhất định có thể tự do bơi lội ở nơi đó.



Em cũng nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.



Tôi không hề có lòng dạ rộng rãi hơn người, hay sự độ lượng mênh mông như biển, tôi chỉ đơn thuần không mong muốn, người con gái mình từng yêu sống không được vui vẻ mà thôi.



Nói như vậy cũng không chuẩn xác cho lắm, thực ra không phải là “từng”, mà là vĩnh hằng.



Tất cả mọi điều vào khoảnh khắc xảy ra, đã lập tức vĩnh hằng rồi.



Vì cái sự không thể vĩnh hằng cũng là một sự vĩnh hằng.



Hai tháng sau khi đi làm lại, cũng tức là ba tháng rưỡi sau khi tôi bị cắt giảm biên chế.



Cơn bão Changmi mãnh liệt tấn công vào Đài Loan, hôm đó là ngày Chủ nhật 28 tháng Chín, cũng là ngày Nhà Giáo.



Vì vậy, ai làm thầy giáo thì hãy giáo dục học sinh cho tử tế, bằng không bão sẽ tìm đến đấy.



Bốn rưỡi chiều hôm đó, tôi bị tiếng gió tiếng mưa đánh thức.



Nước mưa không ngừng rỉ vào qua khe cửa của ô cửa sổ hình bán nguyệt, làm tôi ngã bổ ngửa.



Trước khi tôi kịp văn võ song toàn, thì đã bị nước nhấn chìm mất rồi.



Khó khăn lắm mới lau khô được bàn làm việc và sàn nhà, thì lại bị Lại Đức Nhân gọi đến trường.



Vậy là tôi nhìn thấy quả tú cầu, nhớ lại chuyện ngày xưa.



Câu chuyện giữa tôi và Người đẹp số 6 đại khái chỉ có vậy.



Có lẽ còn một vài chi tiết chưa nói rõ hoặc có thiếu sót, nhưng về đại thể thì là như thế.



Đại khái chỉ có vậy thôi.