Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 1: Người Anh Hùng Mất Tích

Chương 15 : Piper

Ngày đăng: 12:34 19/04/20


Piper thức dậy và ngay lập tức chộp lấy một cái gương. Có rất nhiều gương trong nhà nữ thần Aphrodite. Cô ngồi trên giường, nhìn vào bóng mình trong gương và rên rỉ.



Cô vẫn xinh đẹp.



Tối qua sau buổi lửa trại, cô đã thử làm đủ thứ. Cô làm cho tóc mình rối tung lên, rửa sạch lớp trang điểm, khóc để làm cho mắt cô đỏ lên. Vô hiệu. Tóc cô trở lại tình trạng hoàn hảo. Lớp



trang điểm thần kỳ lại tự xuất hiện. Hai mắt không chịu sưng húp và đỏ ngầ



Cô sẽ phải thay quần áo, nhưng cô chẳng có gì để thay. Một vài trại viên khác trong nhà nữ thần Aphrodite đã mang đến cho cô một vài bộ trang phục (cười giễu cợt sau lưng cô, cô chắc thế) nhưng bộ nào cũng quá thời trang và lố lăng hơn nhiều so với cái cô đang mặc.



Giờ đây, sau giấc ngủ của một đêm kinh hoàng, mọi thứ vẫn y như cũ. Piper thường trông giống một xác ướp vào buổi sáng, nhưng mái tóc cô được tạo kiểu như một siêu mẫu và làn da thì hoàn hảo. Thậm chí cả cái mụn nhọt kinh khủng dưới chóp mũi mà cô đã có trong nhiều ngày khiến cô bắt đầu gọi nó là Bob, đã biến mất.



Cô rên rỉ vì thất vọng và cào cào mấy ngón tay lên khắp mái tóc. Vô ích. Mái tóc vẫn trở lại trạng thái như cũ. Cô trông giống một con búp bê Barbie người Cherokee.



Từ phía bên kia ngôi nhà, Drew gọi lớn, "Ôi cưng ơi, nó sẽ không biến mất đâu." Giọng cô ta đầy sự đồng cảm giả dối. "Phúc lành của mẹ sẽ tồn tại ít nhất thêm một ngày nữa. Có thể là một tuần nếu cô may mắn."



Piper nghiến răng. "Một tuần?"



Những đứa trẻ khác trong nhà nữ thần Aphrodite – khoảng mười hai đứa con gái và năm đứa con trai – cười khúc khích và tự mãn về sự khốn khổ của cô. Piper biết cô nên tỏ ra điềm tĩnh, không để cho họ chọc tức mình. Cô đã phải đối phó với những đứa trẻ nổi tiếng, nông cạn rất nhiều lần. Nhưng lần này lại khác biệt. Đây là anh chị em của cô, ngay cả khi cô chẳng hề giống họ, và làm thế nào mà nữ thần Aphrodite lại có quá nhiều con sàn sàn tuổi nhau như thế... Đừng để tâm. Cô không muốn biết.



"Đừng lo, cưng." Drew thấm lớp son môi dạ quang của cô ta. "Cô đang nghĩ mình không thuộc về nơi này phải không? Bọn tôi không thể tán thành hơn. Đúng không, Mitchell?"



Một đứa trong đám con trai do dự. "Ừm, đúng vậy. Chắc rồi."



"Ừm... ừm," Drew chải lại mascara và kiểm tra lông mi của mình. Những người khác nhìn theo, nhưng không dám nói gì. "Vậy thì, mọi người, mười lăm phút nữa sẽ đến giờ ăn sáng. Căn nhà sẽ không tự làm sạch nó được. Và Mitchell, tôi nghĩ cậu đã có được bài học. Đúng không, cưng? Vì thế cậu sẽ chịu trách nhiệm đổ rác chỉ trong ngày hôm nay, ừm, được không? Hãy chỉ cho Piper cách làm, vì tôi có cảm giác cô ta sẽ sớm làm việc đó – nếu cô ta sống sót trong cuộc tìm kiếm. Giờ hãy bắt tay vào việc đi, mọi người! Giờ là thời gian tắm rửa của tôi!"



Mọi người bắt đầu tản ra khắp nhà, dọn giường và gấp quần áo, trong khi Drew cầm lấy đồ trang điểm, máy sấy tóc, lược và đi vào nhà tắm.



Ai đó ở bên trong hét lớn, và một cô bé khoảng mười một tuổi bị đá ra ngoài, vội vàng quấn khăn tắm quanh người và xà phòng vẫn còn vương trên tóc.



Cánh cửa đóng sầm lại, và cô bé bắt đầu khóc. Hai trại viên lớn hơn an ủi cô và lau sạch bọt xà phòng ra trên tóc cô bé.



"Đừng đùa chứ?" Piper không nói cụ thể với bất cứ ai. "Sao các cậu lại để cho Drew cư xử như thế chứ?"



Một vài đứa trẻ nhìn Piper đầy lo lắng, như thể hẳn chúng cũng đồng ý, nhưng chúng không nói gì.



Các trại viên khác tiếp tục công việc, mặc dầu Piper không thể hiểu tại sao căn nhà lại cần lau chùi nhiều như vậy. Nó chỉ là một ngôi nhà búp bê to y như ngôi nhà thật, với tường màu hồng và các ô cửa sổ màu trắng. Những tấm màn cửa bằng ren màu xanh thiên thanh và xanh lục nhạt, dĩ nhiên là hợp với ga trải giường và chăn lông trên tất cả các giường.



Những cậu con trai có một dãy giường được ngăn cách bởi một tấm màn, nhưng khu vực của họ trong nhà cũng gọn gàng và ngăn nắp như của các cô gái. Có gì đó chắc chắn không bình thường về chuyện đó. Mỗi một trại viên có một cái hòm bằng gỗ được đặt ở phía chân giường và sơn tên mình bên trên, và theo chừng mực Piper có thể nói, áo quần trong mỗi một hòm gỗ đều được gấp gọn gàng và tông xuyệt tông về màu sắc. Chỉ có chút ít mang tính cá nhân đó là cách các trại viên trang trí cái hòm cá nhân của họ. Mỗi một người có những bức ảnh hơi khác nhau về bất cứ nhân vật nổi tiếng nào mà họ cho là nóng bỏng. Một vài người có ảnh của mình, nhưng phần lớn là các diễn viên hoặc ca sĩ hoặc người nào đó bất kỳ.



Piper hy vọng sẽ không nhìn thấy The Poster. Đã gần một năm kể từ khi bộ phim được công chiếu, và cô nghĩ giờ chắc chắn mọi người đã xé xuống các tấm quảng cáo cũ kỹ rách nát đó và đính lên thứ gì đó mới mẻ hơn. Nhưng may mắn đã không mỉm cười với cô. Cô nhìn thấy một tấm trên vách tường kế bên tủ chứa đồ, ở giữa ảnh những người nổi tiếng.



Dòng tiêu đề bằng màu đỏ khủng khiếp: VUA CỦA SPARTA. Bên dưới là hình ảnh một thủ lĩnh – một bức ảnh với ba phần tư khuôn ngực trần màu đồng, cơ ngực và vùng bụng sáu múi rắn chắc. Ông ta chỉ mặc độc chiếc váy chiến Hy Lạp và áo choàng màu đỏ tía cùng trong tay. Trông ông ta như vừa mới được bôi một lớp dầu, mái tóc đen ngắn phát sáng và mồ hôi chảy ròng ròng từ khuôn mặt thô ráp của ông ta, đôi mắt đau buồn đó đối diện với máy ảnh như thể muốn nói, Ta sẽ giết những người đàn ông của ngươi và cưới những người phụ nữ của ngươi! Ha Ha!



Đó là tấm poster lố bịch nhất mọi thời đại. Piper và cha đã cười một trận thỏa thuê khi nhìn thấy nó lần đầu. Rồi bộ phim thu về được hàng triệu triệu đôla. Bức poster đó xuất hiện khắp mọi nơi. Piper không thể thoát khỏi nó ở trường, khi đi trên đường, thậm chí cả khi cô online. Nó trở thành The Poster, điều đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời cô. Và ừm, đó là một bức ảnh của cha cô.
"Ý chị là ông ta không phải là cha cô ấy?" ai đó lên tiếng.



Drew đảo mắt. "Làm ơn đi. Giờ là lúc ăn sáng, mọi người, và Piper đây phải bắt đầu cuộc tìm kiếm bé nhỏ đó rồi. Vì thế hãy giúp cô ta đóng gói và đưa cô ta ra khỏi đây!"



Drew giải tán đám đông và buộc mọi người di chuyển. Cô ta gọi họ là "cưng" và "thân ái," nhưng giọng lưỡi cô ta tỏ rõ rằng cô ta muốn mọi người nghe lời. Mitchell và Lacy giúp Piper dọn đồ. Họ thậm chí còn gác ngoài phòng tắm khi Piper vào trong và thay quần áo hợp hơn cho chuyến đi xa. Bộ quần áo may sẵn này không khác thường gì cả – ơn Chúa – chỉ là một chiếc quần jean đã sờn, áo phông, áo khoác mùa đông ấm áp, và một đôi giày đi bộ vừa khít chân cô. Cô buộc con dao Katoptris vào thắt lưng.



Khi Piper bước ra, cô cảm thấy lại trở lại bình thường. Các trại viên khác đang đứng ở giường của họ trong khi Drew đi vòng quanh kiểm tra. Piper quay về phía Mitchell và Lacy và nói, Cám ơn. Mitchell gật đầu dứt khoát. Lacy nở một nụ cười đầy dũng cảm. Piper ngờ rằng Drew chưa bao giờ cám ơn họ về bất cứ điều gì. Cô cũng nhận ra tấm poster Vua của Sparta đã bị tháo xuống, vo lại và vứt vào thùng rác. Lệnh của Drew, không nghi ngờ gì. Dù chính Piper cũng muốn lấy tấm poster xuống, nhưng giờ cô giận đến bốc khói.



Khi Drew nhìn thấy cô, cô ta vỗ tay tán thưởng một cách giễu cợt. "Rất xinh! Cô gái tham gia vào cuộc tìm kiếm nhỏ bé chúng ta lại mặc áo quần lấy ra từ thùng rác. Giờ thì, cô hãy đi đi! Không cần ăn sáng với chúng tôi. Chúc may mắn với... bất cứ điều gì. Tạm biệt!"



Piper đeo túi lên vai. Cô có thể cảm thấy ánh mắt mọi người đều tập trung vào mình khi cô bước về phía cửa. Cô có thể chỉ việc rời đi và quên hết mọi chuyện. Điều đó sẽ thật dễ dàng. Sao cô phải lo lắng cho ngôi nhà và những đứa trẻ nông cạn ở đây?



Ngoại trừ việc có một vài người trong số họ đã cố giúp cô. Một trong số họ thậm chí còn chống lại Drew vì cô.



Đến cửa ra vào, cô dừng lại. "Các cậu biết đấy, tất cả các cậu không phải làm theo mệnh lệnh của Drew."



Những đứa trẻ khác nhúc nhích. Một vài đứa liếc nhìn Drew, nhưng Drew quá kinh ngạc để đáp lại.



"Ừm," một người gượng nói, "cô ấy là người đứng đầu nhà chúng ta."



"Cô ta là bạo chúa thì có," Piper chỉnh lại. "Các cậu có thể nghĩ cho bản thân mình. Cần phải có nhiều điều để là con của nữ thần Aphrodite hơn thế này."



"Nhiều hơn điều này," một người lặp lại.



"Nghĩ cho chúng ta," người thứ hai thì thầm.



"Mọi người!" Drew rít lên. "Đừng ngu ngốc nữa! Cô ta đang dùng lời nói mê hoặc mọi người."



"Không," Piper nói. "Tôi chỉ đang nói sự thật."



Ít ra, Piper nghĩ trong trường hợp này là thế. Cô không hiểu chính xác cách sử dụng lời nói mê hoặc hoạt động như thế nào, nhưng cô không cảm thấy mình đang đặt bất cứ sức mạnh đặc biệt nào vào lời nói của mình. Cô không muốn chiến thắng trong một cuộc tranh cãi bằng cách lừa gạt mọi người. Điều đó sẽ không làm cho cô tốt đẹp gì hơn Drew. Piper đơn giản chỉ có ý như những gì cô đã nói. Ngoài ra, ngay cả khi cô cố sử dụng lời nói mê hoặc, cô có cảm giác nó sẽ không hiệu nghiệm lắm đối với những người cũng sử dụng nó như Drew.



Drew chế nhạo cô. "Cô có lẽ có một sức mạnh bé tẹo, Cô Ngôi Sao ạ. Nhưng cô chẳng biết gì về nữ thần Aphrodite. Cô có những ý tưởng tuyệt vời? Thế cô nghĩ gì về ngôi nhà này, hả? Nói với họ đi. Rồi có lẽ tôi sẽ nói với họ một vài điều về cô, thế nào hả?"



Piper muốn đập lại sự khinh bỉ đó, nhưng cơn tức giận của cô biến thành nỗi sợ hãi. Cô là một gián điệp của kẻ thù, cũngSilena Beauregard. Một kẻ phản bội lại nữ thần Aphrodite. Liệu Drew đã biết về điều đó, hay cô ta chỉ đang bịp bợm thôi? Dưới cái liếc mắt của Drew, sự tự tin của cô bắt đầu tan biết đi.



"Không phải thế này," Piper khẳng định. "Nữ thần Aphrodite không phải như thế này."



Rồi cô quay người lại và lao ra khỏi ngôi nhà đó trước khi những người khác có thể thấy cô xấu hổ.



Phía sau cô, Drew bắt đầu cười lớn. "Không phải thế này? Nghe điều đó chứ, mọi người? Cô ta chẳng có lấy một bằng chứng nào!"



Piper hứa với bản thân mình là cô sẽ không bao giờ quay trở lại ngôi nhà đó. Cô chớp chớp mắt để tránh khỏi phải rơi nước mắt và giận dữ đi sầm sập ngang qua bãi cỏ, không chắc cô sẽ đi đâu – cho đến khi cô nhìn thấy một con rồng đang từ trên trời lao xuống.