Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 1: Người Anh Hùng Mất Tích

Chương 21 : Piper

Ngày đăng: 12:34 19/04/20


Mắt của mọi người đều chăm chú nhìn cô. Cô hẳn phải sợ đến mất trí, nhưng cô trông thật xinh đẹp và tự tin – và điều đó chẳng liên quan gì đến lời chúc phúc của nữ thần Aphrodite cả. Cô nhìn lại chính mình, trong bộ áo đi đường cũ kỹ cùng mái tóc lởm chởm và không tô điểm gì cả. Nhưng cô gần như bừng sáng với sự ấm áp trong căn phòng ngai lạnh lẽo đó. "Nếu ông nói cho chúng tôi biết nơi ở của các tên tinh linh bão, chúng tôi có thể bắt chúng và mang chúng đến cho thần Aeolus. Ông sẽ tạo được ấn tượng tốt với sếp mình. Thần Aeolus có thể tha thứ cho chúng tôi và các á thần khác. Chúng tôi thậm chí có thể cứu được Gleeson Hedge. Mọi người đều có lợi."



"Cô ấy thật xinh đẹp," Zethes lầm bầm. "Ý tôi là, cô ấy nói đúng."



"Cha, đừng nghe cô ta," Khi one nói. "Cô ta là con gái của nữ thần Aphrodite. Sao cô ta dám dùng lời nói mê hoặc với một vị thần cơ chứ? Hãy đóng băng cô ta ngay!"



Thần Boreas cân nhắc về điều đó. Jason nhét tay mình vào túi quần và sẵn sàng lấy đồng xu vàng ra. Nếu mọi việc trở nên xấu đi, cậu phải di chuyển thật nhanh.



Động tác của cậu đập vào mắt thần Boreas. "Có cái gì trên cẳng tay cậu thế, á thần?"



Jason không nhận ra cánh tay áo khoác của cậu đã bị đẩy lên, để lộ mép hình xăm của cậu. Miễn cưỡng, cậu cho thần Boreas nhìn thấy hình xăm.



Đôi mắt vị thần mở lớn. Khione rít lên và lùi lại.



Thế rồi thần Boreas đã tạo ra vài điều bất ngờ. Ông cười thật lớn, các chóp băng trên trần vỡ ra và rơi xuống kế bên ngai của ông. Hình dáng của vị thần bắt đầu lấp lánh. Bộ râu của ông biến mất. Ông trở nên cao lớn hơn và gầy hơn, và áo quần ông biến đổi thành áo toga của người La Mã, kẻ vạch màu tía. Trên đầu ông đội vòng nguyệt quế bằng băng, và một gladius – một thanh kiếm của người La Mã giống của Jason, giắt ngang bên hông.



"Thần Aquilon," Jason nói, mặc dầu chẳng hiểu từ đâu mà cậu lại biết được tên La Mã của vị thần.



Vị thần cúi đầu xuống. "Ngươi nhận ra ta rõ hơn trong hình dạng này, đúng không? Thế nhưng ngươi đã nói mình đến từ



Jason day day chân mình. "Ừm... đúng vậy, thưa Ngài."



"Và nữ thần Hera đã gửi các ngươi đến đây..." Đôi mắt của vị thần gió chứa đầy sự vui thích. "Giờ thì ta đã hiểu. Ồ, bà ta đang chơi một trò chơi nguy hiểm. Táo bạo đấy, nhưng nguy hiểm! Chẳng có gì ngạc nhiên khi đỉnh Olympus bị đóng cửa. Họ ắt đang run sợ với trò mạo hiểm bà ta đã thực hiện."



"Jason," Piper sợ hãi nói, "sao thần Boreas lại thay đổi hình dáng? Chiếc áo choàng, vòng nguyệt quế. Chuyện gì đang diễn ra?"




"Hãy cẩn thận, cô gái xinh đẹp," Zethes nói. "Các ngọn gió ở giữa nơi này và Chicago rất cáu kỉnh. Có rất nhiều thứ xấu xa đang chuyển động. Tôi lấy làm tiếc vì cô không ở lại. Cô sẽ là một bức tượng băng xinh đẹp mà tôi có thể kiểm tra hình ảnh phản chiếu của mình trong đó."



"Cám ơn," Piper nói. "Nhưng tôi đã chọn Cal để chơi khúc côn cầu."



"Khúc côn cầu?" đôi mắt Cal sáng lấp lánh.



"Đùa thôi," Piper nói. "Và các cơn gió bão không phải là rắc rối tồi tệ nhất của chúng tôi, đúng không?"



"Ồ, không," Zethes đồng ý. "Vài thứ khác nữa. Tồi tệ hơn."



"Tồi tệ," Cal lặp lại.



"Các anh có thể nói cho tôi không?" Piper mỉm cười với họ.



Lần này, sự mê hoặc đã không hiệu quả. Anh em nhà Boreas với đôi cánh màu tía cùng nhau lắc đầu. Hai cánh cửa đài kiểm soát mở ra trong bóng đêm giá lạnh đầy sao, và con rồng Festus giậm giậm chân của nó, nóng lòng muốn



"Hãy hỏi thần Aeolus điều gì còn tệ hại hơn," Zethes mơ hồ nói. "Ông ấy biết. Chúc may mắn."



Anh ta nói như thể đang lo lắng điều gì xảy ra với họ, mặc dầu một vài phút trước anh ta muốn biến Piper thành một bức tượng băng.



Cal vỗ lên vai Leo. "Đừng để bị tiêu diệt," anh ta nói, đó chắc chắn là câu dài nhất anh ta cố gắng nói. "Lần tới – khúc côn cầu. Pizza."



"Đi thôi, các cậu." Jason nhìn chằm chằm vào bóng đêm. Cậu nóng lòng muốn ra khỏi căn nhà giá lạnh này, nhưng cậu có cảm giác đây là nơi hiếu khách nhất mà họ đã gặp trong một thời gian. "Hãy đến Chicago và cố không để bị tiêu diệt."