Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 1: Người Anh Hùng Mất Tích

Chương 47 : Leo

Ngày đăng: 12:34 19/04/20


Lái một chiếc máy bay trực thăng? Dĩ nhiên rồi, sao lại không cơ chứ. Leo đã làm nhiều chuyện vô cùng điên rồ trong tuần rồi cơ mà.



Mặt trời đang lặn dần khi họ bay về hướng bắc, ngang qua phía trên cầu Richmond, và Leo không tài nào tin được là ngày trôi đi quá nhanh. Một lần nữa, không có gì giống với chứng ADHD và một chuyến bay tuyệt vời đến với cái chết lại khiến cho thời gian vùn vụt trôi qua như thế.



Việc lái máy bay lên thẳng khiến cậu chuyển tới chuyển lui giữa trạng thái tự tin và hốt hoảng. Nếu không nghĩ về nó, cậu nhận ra chính cậu đang tự động bật đúng các công tắc, kiểm tra đồng hồ đo độ cao, nhẹ nhàng đẩy cần và giữ cho máy bay bay thẳng. Nếu cậu cho phép chính mình nghĩ về việc cậu đang làm, cậu bắt đầu hoảng sợ. Cậu mường tượng ra bà cô Rosa đang hét lớn vào mặt cậu bằng tiếng Tây Ban Nha, bảo rằng cậu là một kẻ mất trí lơ là sắp bị rơi máy bay và bốc cháy. Một phần trong cậu ngờ rằng bà ta nói đúng.



"Mọi việc ổn chứ?" Piper hỏi từ ghế lái phụ. Cô ấy nghe có vẻ sợ hãi hơn nhiều so với cậu, vì thế Leo trưng ra bộ mặt vô cùng dũng cảm.



"Xuất sắc," cậu nói. "Vậy Nhà Sói là gì?"



Jason quỳ giữa hai chiếc ghế của họ. "Đó là một dinh thự bị bỏ hoang ở thung lũng Sonoma. Jack London – một á thần đã xây dựng nó."



Leo không thể nào nhớ được cái tên đó. "Ông ta là một diễn viên à?"



"Một nhà văn," Piper



p. "Chuyên viết về các cuộc phiêu lưu, đúng không? Tiếng gọi nơi hoang dã? Nanh trắng?"



"Ừm," Jason nói. "Ông ấy là con trai của thần Mercury – ý tớ là, thần Hermes. Ông ấy là một nhà thám hiểm, đi khắp thế giới. Ông ấy thậm chí còn trở thành một người sống lang thang một thời gian. Rồi ông trở thành một nhà văn giàu có. Ông đã mua một trang trại lớn ở nông thôn và quyết định xây biệt thự đồ sộ này – Nhà Sói."



"Nó được đặt tên như thế vì ông ta đã viết về sói sao?" Leo phỏng đoán.



"Một phần thôi," Jason nói. "Ngoài nơi chốn và lý do ông ấy viết về những con sói – ông ấy đang gián tiếp kể về trải nghiệm cá nhân của mình. Có rất nhiều thiếu sót trong câu chuyện về cuộc đời của ông ấy – ông được sinh ra như thế nào, cha ông là ai, sao ông lại đi lang thang khắp nơi quá nhiều như thế – những điều cậu chỉ có thể giải thích nếu cậu biết được ông là một á thần."
Leo gật đầu. Họ càng đến gần dải mây đen kịt bao nhiêu, Leo càng cảm thấy lo lắng bấy nhiêu. "Cậu ấy đang bắt đầu nhớ lại. Điều đó làm cho cậu ấy hơi cáu kỉnh."



"Nhưng nếu như... nếu như cậu ấy là một người hoàn toàn khác thì sao?"



Leo cũng có cùng suy nghĩ như thế. Nếu Màn Sương Mù có thể ảnh hưởng đến các ký ức của họ, liệu toàn bộ tính cách của Jason có thể cũng là một ảo ảnh không? Nếu như Jason không phải là bạn của họ, và họ đang tiến thẳng đến một ngôi nhà bị nguyền rủa – một nơi nguy hiểm với các á thần – chuyện gì sẽ xảy ra nếu tất cả ký ức của Jason quay trở lại ngay giữa trận chiến?



"Không đâu," Leo khẳng định. "Sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua sao? Tớ không thể tưởng tượng được điều đó. Chúng ta là một đội. Jason có thể lo liệu được mà."



Piper vuốt thẳng chiếc áo đầm màu xanh lam đã bị rách tả tơi và bị cháy sau cuộc chiến trên núi Diablo. "Tớ hy vọng cậu nói đúng. Tớ cần cậu ấy..." Cô ấy hắng giọng. "Ý tớ là tớ cần phải tin cậu ấy..."



"Tớ biết," Leo nói. Sau khi cha cô bị suy sụp, Leo hiểu Piper không thể chịu đựng nổi việc cũng mất đi Jason. Cô chỉ vừa mới nhìn thấy Tristan McLean, người cha ngôi sao điện ảnh ngọt ngào tuyệt vời của cô, sa sút tinh thần đến gần như mất trí. Leo suýt chút nữa không thể chịu được khi chứng kiến điều đó, nhưng với Piper thì – Ối, Leo thậm chí còn không tài nào tưởng tượng ra được. Cậu đoán rằng nó cũng sẽ làm cô ấy vô cùng bất an về chính mình. Nếu sự yếu đuối được di truyền, cô ấy sẽ đang tự hỏi, liệu cô ấy có thể bị suy sụp y như cha mình không?



"Này, đừng lo lắng," Leo nói. "Piper, cậu là người mạnh mẽ nhất, là nữ hoàng sắc đẹp uy quyền nhất mà tớ từng gặp. Cậu có thể tin vào chính mình. Dù gì đi nữa, cậu cũng có thể tin vào cả tớ nữa."



Chiếc trực thăng lao xuống do sự thay đổi của hướng gió, và Leo gần như hết hồn hết vía. Cậu nguyền rủa và chỉnh lại hướng bay.



Piper cười đầy lo lắng. "Tin vào cậu sao, hử?"



"À, im miệng đi." Nhưng cậu cười toe toét với cô, và chỉ trong một giây, cậu như cảm thấy mình đang thư giãn thoải mái với một người bạn.



Rồi họ đâm vào đám mây bão.