Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 1: Người Anh Hùng Mất Tích

Chương 55 : Jason

Ngày đăng: 12:34 19/04/20


Jason đứng đợi một mình trong nhà số một.



Annabeth và Rachel sẽ đến vào bất cứ lúc nào để tham dự cuộc gặp mặt những người đứng đầu các nhà, và Jason cần thời gian để suy nghĩ.



Các giấc mơ của cậu vào đêm trước tệ đến nỗi cậu không muốn chia sẻ với bất cứ ai – thậm chí cả với Piper. Ký ức của cậu vẫn còn mơ hồ, nhưng từng mảnh từng mảnh rời đang quay trở lại. Cái đêm con sói Lupa kiểm tra cậu ở Nhà Sói để quyết định liệu cậu sẽ là một chú sói con hay là thức ăn. Rồi một chuyến đi dài về phía nam đến... cậu không nhớ được, nhưng rồi những hình ảnh thoáng qua về cuộc sống trước đây lóe lên trong đầu cậu. Ngày cậu có hình xăm. Ngày cậu được tung hê trên một cái khiên và được công bố là một pháp quan. Khuôn mặt của bạn bè cậu: Dakota, Gwendolyn, Hazel, Bobby. Và Reyna. Chắc chắn có một cô gái tên là Reyna. Cậu không rõ cô ấy mang ý nghĩa gì với cậu, nhưng ký ức khiến cậu đặt ra câu hỏi mình có cảm giác thế nào với Piper – và liệu cậu có đang làm điều gì sai trái không. Vấn đề là cậu rất thích Piper.



Jason chuyển hết vật dụng của mình vào hốc tường ở góc nhà, nơi chị gái cậu đã từng ngủ trước đây. Cậu dán lại bức ảnh của Thalia lên trên tường để không còn cảm thấy cô đơn nữa. Cậu liếc nhìn bức tượng thần Zeus kiêu ngạo và tự đắc đang cau mày, nhưng bức tượng không còn làm cậu khiếp sợ nữa. Nó chỉ khiến cậu cảm thấy buồn mà thôi.



"C biết cha nghe thấy con," Jason nói với bức tượng.



Bức tượng im phăng phắc. Đôi mắt được sơn của nó dường như liếc nhìn cậu.



"Con ước gì con có thể nói chuyện trực tiếp với cha," Jason nói tiếp, "nhưng con hiểu cha không thể làm điều đó. Các vị thần La Mã không thích giao tiếp quá nhiều với người phàm, và – ừm, cha là vua. Cha phải làm gương."



Ngôi nhà càng thêm tĩnh lặng. Jason đã ấp ủ hy vọng – có một thứ gì đó lớn hơn so với tiếng sấm đì đùng như thường lệ, một ánh sáng chói sáng hơn, một nụ cười. Không, đừng bận tâm. Một nụ cười sẽ khiến cậu sởn gai ốc lắm.



"Con nhớ ra được một vài điều," cậu nói. Càng trò chuyện thì sự ngượng ngập trong cậu càng dịu dần đi. "Con nhớ rằng thật khó biết bao khi là con của thần Jupiter. Mọi người luôn xem con như một người lãnh đạo, nhưng con luôn cảm thấy cô đơn. Con đoán cha cũng có cùng cảm giác đó khi ở trên đỉnh Olympus. Các vị thần khác đều hỏi về quyết định của cha. Đôi khi cha phải có vài lựa chọn khó khăn, và những người khác chỉ trích cha. Và cha không thể đến giúp đỡ con như các vị thần khác. Cha phải giữ khoảng cách với con vì điều đó không làm cho cha có vẻ như đang thiên vị con. Con đoán là con chỉ muốn nói..."



Jason hít thật sâu. "Con hiểu hết cả mà. Không sao đâu. Con sẽ cố làm điều tốt nhất. Con sẽ làm cho cha cảm thấy tự hào. Nhưng con thực sự muốn có một vài sự hướng dẫn, thưa cha. Nếu có cha có thể làm bất cứ điều gì – hãy giúp con, để con có thể giúp các bạn con. Con sợ con sẽ khiến cho họ bị mất mạng. Con không biết làm thế nào để bảo vệ họ."
Giờ cậu vẫn còn hoảng sợ, nhưng có điều gì đó đã thay đổi. Cậu không còn có cảm giác đơn độc nữa. Giờ cậu có những người bạn, và một gia đình để chiến đấu bảo vệ nó. Cậu thậm chí còn có một người bảo trợ, một nữ thần luôn trông chừng cậu, điều cũng khá quan trọng, ngay cả khi bà ta dường như là một người hơi không đáng tin cho lắm.



Jason phải đứng lên và chấp nhận vận mệnh của cậu, như cậu đã làm khi đối đầu với Porphyrion chỉ với hai bàn tay trắng. Chắc chắn điều đó là bất khả thi. Cậu có thể tiêu đời. Nhưng các bạn cậu đang trông mong ở cậu.



"Và nếu tôi thất bại?" cậu hỏi.



"Một chiến thắng vĩ đại đòi hỏi một sự mạo hiểm vô cùng lớn," bà ta thừa nhận. "Thất bại, và đó sẽ là một cuộc chiến đẫm máu mà ngươi chưa bao giờ nhìn thấy. Các á thần sẽ tiêu diệt lẫn nhau. Người khổng lồ sẽ tàn phá đỉnh Olympus. Gaea sẽ thức tỉnh, và trái đất sẽ giũ sạch mọi thứ chúng ta đã xây dựng trên nó năm thiên niên kỷ qua. Nó sẽ là dấu chấm hết cho tất cả chúng ta."



"Tuyệt. Quá tuyệt ấy chứ."



Có ai đó nện vào các cánh cửa của ngôi nhà.



Nữ thần Hera đội mũ trùm đầu vào. Rồi bà ta đưa cho Jason thanh gladius còn nguyên vỏ. "Hãy cầm lấy cái này thay cho vũ khí mà ngươi đã làm hỏng. Chúng ta sẽ lại nói chuyện sau. Dù thích hay không, Jason, ta vẫn là người bảo trợ cho ngươi, và là người kết nối giữa ngươi với đỉnh Olympus. Chúng ta cần lẫn nhau."



Nữ thần biến mất khi các cánh cửa hé mở, rồi Piper bước vào.



"Chị Annabeth và Rachel đã đến," cô ấy nói. "Bác Chiron đã triệu tập một cuộc họp hội đồng."