Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 2: Con Trai Thần Neptune

Chương 14 : Percy

Ngày đăng: 12:35 19/04/20


BÊN TRONG VIỆN NGUYÊN LÃO trông giống giảng đường trường trung học. Một dãy ghế được xếp theo hình bán nguyệt đối diện với cái bệ cùng cái bục và hai cái ghế. Các ghế trống không, nhưng trên một cái lại có một gói vải nhung nhỏ.



Percy, Hazel và Frank ngồi ở mé trái hình bán nguyệt. Mười nguyên lão và Nico di Angelo ngồi kín các ghế ở dãy trước. Các dãy ghế phía trên được lấp đầy bởi vài tá hồn ma và một đoàn cựu binh đến từ thành phố, tất cả đều mặc toga thật trang trọng. Octavian đứng phía trước với một con dao và một con sư tử Beanie Baby, chỉ để phòng trường hợp có ai đó cần hỏi ý vị thần của các món đồ vật sưu tầm đáng yêu. Reyna bước về phía bục và giơ tay lên để thu hút sự chú ý.



"Đúng vậy, đây là một cuộc họp khẩn," cô ta nói. "Chúng ta không cần tuân theo các nghi thức."



"Tôi yêu thích các nghi thức!" một con ma than phiền.



Reyna bực bội nhìn ông ta.



"Trước hết," cô ta nói, "chúng ta có mặt ở đây không phải để bầu chọn người thực thi cho nhiệm vụ. Thần Mars Ultor, người bảo trợ của Rome, đã ủy thác nhiệm vụ này. Chúng ta sẽ làmmuốn của ngài ấy. Chúng ta cũng không đến đây để tranh luận về việc lựa chọn bạn đồng hành của Frank Trương."



"Cả thảy ba người đều nằm trong Đội Số Năm sao?" Hank của Đội Số Ba lên tiếng. "Thế là không công bằng."



"Và không được sáng suốt," một cậu nhóc kế bên cậu ta lên tiếng. "Chúng ta thừa biết Đội Số Năm sẽ làm hỏng mọi chuyện. Họ nên mang theo ai đó khá hơn."



Dakota đứng phắt dậy, làm đổ nước Kool-Aid khỏi chai. "Chúng tôi đã làm khá tốt vào tối qua khi chúng tôi quét sạch mông cậu đấy, Larry!"



"Đủ rồi, Dakota," Reyna nói. "Hãy bỏ qua chuyện cái mông của Larry đi nào. Với tư cách là người dẫn đầu nhiệm vụ, Frank có quyền chọn bạn đồng hành. Cậu ta đã chọn Percy Jackson và Hazel Levesque."



Một con ma ở hàng ghế thứ hai hét lớn, "Ngu ngốc! Frank Trương thậm chí còn chưa phải là thành viên chính thức của quân đoàn! Cậu ta đang ở trong giai đoạn thử thách. Một nhiệm vụ phải được ai đó thuộc hàng đội trưởng hoặc cao hơn dẫn dắt. Việc này hoàn toàn..."



"Cato," Reyna cắt ngang. "Chúng ta phải tuân theo ước muốn của thần Mars Ultor. Việc đó chắc chắn... có thể điều chỉnh."



Reyna vỗ tay và Octavian bước lên phía trước. Anh ta đặt con dao và con sư tử Beanie Baby xuống và lấy cái gói nhung trên ghế lên.



"Frank Trương," anh ta nói, "bước lên đây nào."



Frank lo lắng liếc nhìn Percy. Rồi cậu ấy đứng dậy và đi lên chỗ tên thầy bói.



"Thật là... vinh hạnh," Octavian miễn cưỡng nói, "cho tôi khi ban tặng cậu Vương miện Thành vì đã là người đầu tiên leo qua các bức tường trong cuộc vây hãm." Octavian trao cho cậu ấy một huy hiệu bằng đồng trông như một vòng nguyệt quế. "Ngoài ra, theo mệnh lệnh của Pháp quan Reyna, tôi thăng chức cho cậu lên hàng đội trưởng."



Anh ta đưa Frank một huy hiệu khác, hình trăng lưỡi liềm bằng đồng, và cả viện nguyên lão bùng lên ph



"Cậu ta vẫn chỉ là một tên nhóc!" ai đó hét lên.



"Không phải chứ!" một người khác nói.



"Khẩu súng phun nước đã bắn nước vào mũi tôi!" người thứ ba hét lớn.



"Trật tự!" Giọng của Octavian vang lên uy nghiêm hơn nhiều so với lúc ở trên chiến trường tối hôm qua. "Pháp quan của chúng ta nhận ra rằng chẳng ai ở dưới hàng đội trưởng có thể dẫn dắt một nhiệm vụ. Tốt xấu gì Frank cũng phải chỉ huy nhiệm vụ này – vì thế pháp quan đã ra lệnh rằng Frank Trương được phong làm đội trưởng."



Percy đột nhiên hiểu ra Octavian là một diễn giả có ảnh hưởng như thế nào. Anh ta nói nghe hợp lý và đầy cảm thông, nhưng nét mặt của anh ta lại phiền muộn. Anh ta cẩn thận sắp xếp từ ngữ để đổ hết trách nhiệm lên Reyna. Đây là ý của cô ấy, dường như anh ta muốn nhắn nhủ như thế.



Nếu sự việc trở nên xấu đi, Reyna sẽ là người bị đổ lỗi. Giá như Octavian là người chịu trách nhiệm, mọi việc sẽ được tiến hành hợp lý hơn. Nhưng chao ôi, anh ta đã không có lựa chọn nào khác ngoại trừ phải nghe theo Reyna, vì Octavian là một chiến binh La Mã trung thành.



Octavian đã truyền đạt được tất cả những điều đó mà không cần phải nói ra, đồng thời làm các nguyên lão bình tĩnh và thông cảm với họ. Mãi đến giờ, Percy mới nhận ra rằng cái gã gầy nhẳng trông giống một con bù nhìn kia là một kẻ thù vô cùng nguy hiểm.



Reyna hẳn cũng đã nhận ra điều đó. Một vẻ cáu kỉnh xuất hiện chớp nhoáng trên khuôn mặt cô ta. "Có một chỗ đội trưởng bị trống," cô ta nói. "Một trong số các đội trưởng của chúng ta, đồng thời cũng là một nguyên lão, đã quyết định rút lui. Sau mười năm gắn bó với quân đoàn, cô ấy sẽ lui về thành phố và vào đại học. Gwen của Đội quân Số Năm, chúng tôi xin cảm ơn sự phụng sự của cô trong thời gian qua."



Mọi người quay về phía Gwen, người đang mỉm cười thật dũng cảm. Sau thử thách đêm hôm trước, trông cô mệt mỏi, nhưng cũng vừa có vẻ nhẹ nhõm. Percy không thể trách cô. So với việc bị một ngọn lao móc pilum đâm xuyên qua người, đại học nghe có vẻ tốt hơn rất nhiều.



"Là một pháp quan," Reyna nói tiếp, "tôi có quyền thay thế các đội trưởng. Tôi thừa nhận rằng hiếm khi một trại viên đang ở trong giai đoạn thử thách trực tiếp tiến vào hàng ngũ đội trưởng, nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể đồng ý... đêm qua là một đêm khác thường. Frank Trương, phù hiệu của cậu."



Frank tháo cái bảng chì quanh cổ ra và đưa cho Octavian.



"Tay của cậu," Octavian nói.
Octavian nhìn ba người họ đầy tiếc nuối, như thể muốn nói, Ôi những đứa bé tội nghiệp. "Thần Mars rõ ràng đã chọn lựa các ứng viên có vẻ như kém nhất cho cuộc tìm kiếm này. Biết đâu là vì ông đã xem họ là vật hy sinh. Hoặc là thần Mars đang nghĩ có thể cơ hội của họ là rất nhỏ. Dù có thuộc trường hợp nào đi chăng nữa, ông ấy đã khôn ngoan khi không yêu cầu một cuộc viễn chinh có quy mô lớn, cũng không yêu cầu chúng ta tài trợ cho chuyến phiêu lưu này. Ý tôi là chúng ta sẽ giữ lại tài sản và bảo vệ trại. Đây là nơi mà cuộc chiến sẽ thành hay bại. Nếu ba người họ thành công, tuyệt! Nhưng họ nên làm thế bằng chính tài năng của mình."



Những tiếng rì rầm băn khoăn lan khắp đám đông. Frank nhảy dựng lên. Trước khi cậu đầu đánh nhau, Percy nói, "Tốt thôi! Không vấn đề gì. Nhưng ít nhất cũng phải cho chúng tôi phương tiện di chuyển. Gaea là nữ thần đất, đúng không? Đi bằng đường bộ, đi trên mặt đất... tôi nghĩ chúng ta nên tránh. Ngoài ra, đi như thế quá chậm."



Octavian cười lớn. "Thế các cậu muốn chúng tôi thuê một chiếc máy bay sao?"



Ý tưởng đó khiến Percy buồn nôn. "Không. Di chuyển trên không... Tôi có linh cảm rằng ý đó cũng chẳng tốt lành gì. Nhưng một con thuyền thì được. Chí ít các người giúp cho chúng tôi một con thuyền được không?"



Hazel lầm bà lầm bầm. Percy liếc nhìn cô. Cô lắc đầu và nhép miệng, Ổn. Em ổn.



"Một con thuyền!" Octavian quay về phía các nguyên lão. "Con trai thần Neptune muốn một con thuyền. Di chuyển bằng đường biển chưa bao giờ là cách của người La Mã, nhưng cậu ta cũng chẳng giống người La Mã là mấy!"



"Octavian," Reyna nghiêm khắc nói, "một con thuyền là yêu cầu vừa phải rồi. Và việc không cung cấp thêm sự trợ giúp nào dường như rất..."



"Truyền thống!" Octavian kêu lên. "Nó rất truyền thống. Hãy cho chúng tôi thấy ba người thực hiện nhiệm vụ lần này có khả năng sống sót mà không cần đến sự giúp đỡ nào xem nào, như những người La Mã thực sự ấy!"



Thêm nhiều tiếng rì rầm vang lên trong khán phòng. Ánh mắt các nguyên lão chuyển qua chuyển lại giữa Octavian và Reyna, dõi theo trận đấu ý chí giữa hai người.



Reyna ngồi thẳng người lại trên ghế. "Tốt lắm," cô ta nói, giọng nghẹn lại. "Chúng ta sẽ bỏ phiếu. Các nguyên lão, đề xuất đưa ra như sau: Đội thực hiện nhiệm vụ sẽ đi đến Alaska. Viện nguyên lão sẽ trao toàn quyền sử dụng chiến hạm La Mã đóng tại Alameda. Sẽ không có thêm trợ giúp nào. Ba nhà thám hiểm sống sót hay thất bại tùy thuộc vào sự xuất sắc của bản thân họ. Mọi người có đồng ý không?"



Tất cả nguyên lão đều giơ tay lên.



"Đề xuất đã được thông qua." Reyna quay sang Frank. "Đội trưởng, đội của cậu đã được cấp phép. Viện nguyên lão còn có chuyện cần thảo luận. Và, Octavian này, liệu tôi có thể hội ý với anh một lát không.



Percy vô cùng vui mừng khi nhìn thấy ánh mặt trời. Trong căn phòng tối tăm với những con mắt cứ chiếu vào người vừa rồi, cậu có cảm giác như cả thế giới đang đè nặng trên hai vai mình – và cậu khá chắc rằng trước đây mình đã từng trải qua tình huống như thế.



Cậu lấp đầy phổi bằng những luồng không khí trong lành.



Hazel nhặt một viên ngọc lục bảo lớn từ mặt đường lên và nhét vào túi. "Vậy... chúng ta sẽ gặp nhiều khó khăn ấy nhỉ?"



Frank khổ sở gật đầu. "Nếu ai trong số hai người muốn rút lui, tôi sẽ không trách người đó đâu."



"Anh đùa sao?" Hazel nói. "Và phải làm nhiệm vụ canh gác trong cả một tuần sao?"



Frank cố mỉm cười. Cậu ấy quay sang Percy.



Percy đang dõi mắt nhìn khắp quảng trường. Ở nguyên tại đó, trong giấc mơ, Annabeth đã dặn như vậy. Nhưng nếu cậu cứ ở lại thì trại này sẽ bị tiêu diệt. Cậu nhìn lên những ngọn đồi và hình dung ra khuôn mặt Gaea đang mỉm cười trong bóng râm và đường lằn gợn nhấp nhô. Ngươi không thắng được đâu, tên á thần nhóc con kia, dường như bà ta nói thế. Phục vụ ta bằng cách ở lại, hoặc phục vụ ta bằng cách ra đi.



Percy thầm thề: Sau Lễ hội Fortuna, cậu sẽ đi tìm Annabeth. Nhưng giờ, cậu phải hành động. Cậu không thể để Gaea chiến thắng.



"Tớ sẽ đi cùng cậu," cậu bảo Frank. "Ngoài ra, tớ muốn xem qua chiến hạm của người La Mã."



Họ đang băng qua được nửa quảng trường thì ai đó gọi lớn, "Jackson!" Percy quay lại và nhìn thấy Octavian đi về phía này.



"Anh muốn gì?" Percy hỏi.



Octavian mỉm cười. "Đã coi tôi là kẻ thù của cậu sao? Lựa chọn thiếu suy nghĩ đấy, Percy. Tôi là một người La Mã trung thành."



Frank hầm hè. "Anh là đồ đâm sau lưng kẻ khác, đồ gian xảo..." Cả Percy và Hazel phải giữ cậu



"Ối trời," Octavian nói. "Thật là cách cư xử đúng đắn của một đội trưởng mới nhỉ. Jackson, tôi đi theo cậu chỉ vì Reyna muốn tôi báo cho cậu một tiếng. Cô ấy muốn cậu trình diện ở bộ chỉ huy mà không có, à, hai kẻ tay sai, này của cậu. Reyna sẽ gặp cậu ở đó sau khi tan họp với nguyên lão. Cô ấy muốn nói chuyện riêng với cậu trước khi cậu rời đi thực hiện nhiệm vụ."



"Nói chuyện gì?" Percy nói.



"Chắc chắn là tôi vô can." Octavian mỉm cười ranh mãnh. "Người cuối cùng cô ấy muốn nói chuyện riêng là Jason Grace. Và đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy cậu ta. Chúc may mắn và tạm biệt, Percy Jackson."