Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 2: Con Trai Thần Neptune
Chương 16 : Percy
Ngày đăng: 12:35 19/04/20
BUỔI ĂN TRƯA Y NHƯ TIỆC TANG LỄ. Mọi người cắm cúi ăn. Tất cả đều ăn trong im lặng. Một số người đặc biệt vui vẻ. Những trại viên khác cứ liếc nhìn Percy như thể cậu là một xác chết danh dự.
Reyna đọc một bài diễn văn ngắn gọn chúc họ may mắn. Octavian lại xé ruột một con thú nhồi bông Beanie Baby và thông báo về các điềm báo nguy hiểm cùng khoảng thời gian gian nan sắp tới, tuy nhiên
, lại dự báo rằng trại sẽ được cứu nguy bởi một anh hùng bất ngờ (mà tên của người đó chắc chắn là OCTAVIAN). Sau đó, các trại viên khác rời nhà ăn để tham dự các lớp học buổi chiều – đấu kiếm, lớp dạy tiếng Latinh, đánh trận giả với các con ma, huấn luyện đại bàng và một tá các hoạt động khác nghe khá khẩm hơn nhiều so với một nhiệm vụ mang tính tự sát. Percy theo sau Hazel và Frank vào doanh trại để thu xếp đồ đạc.
Percy không có nhiều đồ lắm. Cậu đã dọn dẹp ba lô từ sau chuyến đi phía nam và giữ lại phần lớn đồ mua ở Chợ Giảm Giá. Phòng hậu cần cấp thêm cho cậu một quần jeans mới và thêm một cái áo phông tía, ít rượu thánh, bánh thánh, đồ ăn vặt, một ít tiền của người phàm và dụng cụ cắm trại. Lúc ăn trưa, Reyna đã đưa cho cậu một cuộn giấy giới thiệu từ pháp quan và viện nguyên lão. Giả sử như trong chuyến hành trình có gặp cựu binh nào của quân đoàn thì người đó sẽ giúp họ nếu họ đưa lá thư ra. Cậu cũng giữ lại chiếc vòng cổ bằng da với những hạt đất sét, chiếc nhẫn bạc và tấm thẻ giai đoạn thử thách, dĩ nhiên là có cả thanh Thủy Triều đã sẵn sàng trong túi quần. Cậu gấp chiếc áo phông màu cam rách te tua và để nó lại trên giường.
"Tôi sẽ quay lại," cậu nói. Cậu thấy mình hơi ngốc khi nói chuyện với một chiếc áo phông, nhưng đúng là cậu đang nghĩ đến Annabeth và cuộc sống trước đây của mình. "Tôi sẽ không đi mất đâu. Nhưng tôi phải giúp những người này. Họ đã đón nhận tôi. Họ đáng được sống sót."
May mà chiếc áo phông đã không trả lời cậu.
Một trong số những người bạn cùng phòng, Bobby, đưa họ đến ranh giới thung lũng trên lưng con voi Hannibal. Từ trên đỉnh đồi, Percy có thể quan sát toàn cảnh bên dưới. Con sông Tiểu Tiber uốn khúc quanh co qua các bãi cỏ vàng xuộm, nơi đàn kỳ lân đang gặm cỏ. Những ngôi đền và quảng trưởng của Rome Mới lấp la lấp lánh trong ánh nắng. Trên Cánh đồng Thần Mars, các công binh đang chăm chỉ kéo xuống những gì còn sót lại của pháo đài đêm hôm trước và lắp đặt các chướng ngại vật dành cho trò bắn cầu lửa. Một ngày bình thường của Trại Jupiter – nhưng ở đường chân trời phía bắc, những đám mây bão đang tụ hợp lại. Bóng râm di chuyển dọc ngang khắp ngọn đồi, và Percy mường tượng ra khuôn mặt của Gaea đang dần tiến đến gần sát hơn.
Hãy làm việc với tôi trong tương lai, Reyna đã nói. Tôi muốn cứu lấy trại.
Nhìn xuống thung lũng, Percy hiểu tại sao cô lại quan tâm đến nơi này nhiều như thế. Dù chỉ là người mới với Trại Jupiter, cậu vẫn có một khao khát mãnh liệt muốn bảo vệ lấy vùng đất này. Một chỗ trú ẩn an toàn, nơi các á thần có thể xây dựng cuộc sống – cậu muốn điều đó trở thành một phần tương lai của mình. Có thể nó sẽ không giống như cách Reyna đã tưởng tượng, nhưng cậu có thể chia sẻ nơi này với Annabeth...
Họ leo xuống khỏi mình voi. Bobby chúc họ thượng lộ bình an. Hannibal dùng vòi cuốn cả ba người lại. Rồi dịch vụ taxi voi quay đầu đi về phía thung lũng.
Percy thở dài. Cậu quay sang Hazel và Frank, cố nghĩ ra điều gì đó vui vẻ để nói.
Một giọng nói quen thuộc vang lên, "vui lòng trình phù hiệu cá nhân nào."
"Hãy nhìn xem," Frank nói. "Chiến hạm của người La Mã vĩ đại đấy."
"Chắc có nhầm lẫn gì thôi," Hazel nói. "Đây là một chiếc thuyền mành cơ mà."
Trước mặt Percy hiện ra hình ảnh Octavian đang cười nhạo họ, nhưng cậu quyết định không để việc đó làm mình ngã gục. Hòa Bình vẫn là một con thuyền. Cậu nhảy lên thuyền và nó kêu răng rắc như đáp lại sự hiện diện của cậu. Cậu nhặt hết rác bỏ vào thùng làm lạnh và đặt lên ụ tàu. Cậu ra lệnh cho nước bẩn chảy tràn ra ngoài qua hai bên thành thuyền. Rồi cậu chỉ vào miếng bùi nhùi và nó bắt đầu bay khắp mặt sàn, cọ và đánh bóng nhanh đến nỗi mặt thép cũng phải bốc khói. Khi xong việc, con thuyền trở nên vô cùng sạch sẽ. Percy chỉ tay vào dây thừng, và nó tự động cởi nút thắt.
Không có mái chèo, nhưng điều đó chẳng hề hấn gì. Percy có thể khẳng định rằng con thuyền đã sẵn sàng di chuyển, chỉ còn đợi lệnh từ cậu mà thôi.
"Nó sẽ làm được," cậu nói. "Nhảy lên nào."
Hazel và Frank nhìn hơi sửng sốt, nhưng họ leo lên thuyền. Hình như Hazel vô cùng sợ hãi. Khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, Percy tập trung, và con thuyền lướt khỏi vũng đậu.
Juno đã đúng, ngươi biết đấy. Giọng nói ngái ngủ của Gaea thì thầm trong đầu Percy khiến cậu giật mình, dẫn đến việc con thuyền cũng lắc lư theo. Ngươi có thể chọn một cuộc sống mới ở đại dương. Ở đó, ngươi sẽ được an toàn. Giờ thì quá muộn rồi. Ngươi đã chọn con đường đau khổ và bất hạnh. Hiện tại, ngươi là một phần trong kế hoạch của ta – con tốt nhỏ bé quan trọng.
"Ra khỏi thuyền của tôi ngay," Percy gầm lên.
"Ừ, gì thế?" Frank hỏi.
Percy chờ đợi, nhưng giọng nói của Gaea im bặt.
"Chẳng có gì," cậu nói. "Hãy xem con thuyền có mái chèo này làm được những gì."
Cậu hướng con thuyền về phía bắc, và rất nhanh, họ lao đi với vận tốc mười ải lý một giờ, tiến thẳng về phía Cây cầu Cổng Vàng.