Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 2: Con Trai Thần Neptune

Chương 39 : Percy

Ngày đăng: 12:35 19/04/20


VIÊN PHI CÔNG BẢO RẰNG ÔNG ẤY KHÔNG THỂ ĐỢI họ, nhưng điều đó chẳng có vấn đề gì với Percy. Nếu họ sống sót đến ngày mai, cậu hy vọng họ có thể tìm thấy một cách khác để quay về – bất cứ phương tiện gì ngoài máy bay.



Lẽ ra cậu không nên buồn phiền. Cậu đang mắc kẹt ở Alaska, lãnh địa sân nhà của tên khổng lồ, mất hết liên lạc với những người bạn cũ ngay khi các ký ức của cậu đang quay trở lại. Cậu đã nhìn thấy hình ảnh đội quân của Polybotes sắp sửa tấn công Trại Jupiter. Cậu đã thấy cảnh tượng đội quân của Polybotes sắp sửa tấn công Trại Jupiter. Cậu nhận ra rằng tên khổng lồ định dùng cậu như một kiểu tế máu nào đó để thức tỉnh Gaea. Ngoài ra, tối mai là đến Lễ hội Fortuna. Cậu, Frank và Hazel có một nhiệm vụ bất khả thi phải hoàn thành trước đó. May mắn lắm thì họ sẽ giải thoát cho Tử Thần suôn sẻ, người có lẽ sẽ đưa hai người bạn của Percy quay về Địa ngục. Cũng chẳng trông mong gì lắm.



Thế nhưng, Percy lại có cảm giác hăng hái đến kỳ lạ. Giấc mơ về Tyson đã vực dậy tinh thần của cậu. Cậu nhớ Tyson, em trai mình. Họ đã cùng nhau chiến đấu, ăn mừng chiến thắng, chia sẻ những khoảng thời gian tốt đẹp ở Trại Con Lai. Cậu nhớ nhà, và điều đó khiến cậu quyết tâm thành công. Cậu hiện đang chiến đấu vì hai trại – hai gia đình.



Việc nữ thần Juno đánh cắp ký ức và đưa cậu đến Trại Jup



iter đều có lý do cả. Giờ thì cậu đã thông suốt. Cậu vẫn muốn đấm vào khuôn mặt thánh thần của bà ta, nhưng ít nhất cậu đã hiểu được vì sao bà ta lại làm thế. Nếu hai trại chung sức với nhau, họ sẽ có cơ hội chặn đứng các kẻ thù chung của mình. Tách riêng ra, cả hai trại đều sẽ bị diệt vong.



Percy có những lý do khác để cứu Trại Jupiter. Các lý do mà cậu không dám thốt ra – dù sao thì cũng chưa đến lúc. Bỗng nhiên, cậu nhìn thấyương lai của chính mình và Annabeth, tương lai mà trước đây, cậu chưa bao giờ tưởng tượng ra.



Khi họ lên taxi vào khu trung tâm Anchorage, Percy đã kể cho Frank và Hazel nghe về các giấc mơ. Họ có vẻ lo âu nhưng không ngạc nhiên khi cậu kể đến đoạn đội quân của tên khổng lồ đang ở sát trại.



Frank lặng người khi nghe cậu nhắc đến Tyson. "Cậu có một người em trai cùng cha khác mẹ là một Cyclops sao?"



"Đúng thế," Percy trả lời. "Thế nên cậu ấy có thể là ông cao-cao-cao..."



"Làm ơn đi." Frank che tai lại. "Đủ rồi."



"Miễn là cậu ấy đưa được Ella đến trại," Hazel nói. "Em lo cho cô ấy."



Percy gật đầu. Cậu vẫn đang nghĩ về những lời tiên tri mà cô yêu quái mình người cánh chim đã thuật lại – về việc con trai thần Neptune bị chết đuối, và về dấu ấn của nữ thần Athena sẽ thiêu hủy cả thành Rome. Cậu không chắc phần đầu tiên nghĩa là gì, nhưng cậu bắt đầu hình dung ra vế thứ hai. Cậu cố gạt thắc mắc đó sang một bên. Cậu phải sống sót sau vụ này cái đã.



Chiếc taxi rẽ vào Đường cao tốc số 1, với Percy mà nói, nó trông giống một đường phố nhỏ, và đưa họ lên phía bắc đến khu trung tâm. Giờ đã là chiều muộn, nhưng mặt trời vẫn còn lơ lửng trên cao.



"Em không thể tin là nơi này đã phát triển nhanh như thế," Hazel lẩm bẩm.



Người tài xế taxi cười toe toét trong kính chiếu hậu. "Lâu rồi mới trở lại đây sao, thưa cô?"



"Khoảng bảy mươi năm," Hazel nói.



Người tài xế kéo vách kính ngăn lại và lái xe trong im lặng.



Theo Hazel, phần lớn các tòa nhà đều không còn giống như trước, nhưng cô chỉ ra vài điểm đặc trưng của phong cảnh nơi này: các cánh rừng bạt ngàn bao lấy thành phố, làn nước xám ngắt, lạnh buốt của Cook Inlet uốn quanh co theo rìa bắc đô thị, và dãy Chugach xanh pha xám hiện lên ở phía xa xa, các đỉnh núi phủ đầy tuyết ngay cả trong tháng Sáu.



Từ trước đến giờ Percy chưa từng được hít thở không khí trong lành như thế này. Bản thân thành phố tuy trông tàn tạ vì mưa gió, với những cửa hiệu đóng kín, xe hơi gỉ sét, các khu căn hộ phức hợp xập xệ hai bên đường, nhưng nó vẫn xinh đẹp. Các hồ nước và những vạt rừng khổng lồ cắt xuyên qua giữa lòng thành phố. Cảnh tượng cực quang trên bầu trời là một sự kết hợp tuyệt vời giữa màu ngọc lam và vàng.



Rồi những tên khổng lồ xuất hiện. Hàng tá gã màu xanh da trời, mỗi gã cao chín mét với mái tóc xám nhạt, đang lội qua các cánh rừng, câu cá trong vịnh và sải bước trên những ngọn núi. Dường như người phàm chẳng để ý gì đến họ. Chiếc taxi chạy ngang qua trong phạm vi một vài mét, nơi một người trong số họ đang ngồi rửa chân bên bờ hồ, nhưng lái xe chẳng hoảng sợ chút nào.




Chẳng bao lâu sau ba người bọn họ đi về phía nam dọc theo đường bờ biển, ngắm nhìn phong cảnh đang dần lùi lại phía sau. Percy cố nghĩ ngợi về nhiệm vụ lần này, nhưng với một đứa trẻ mắc chứng ADHD như cậu, tàu lửa không phải là nơi dễ nhất để tập trung suy nghĩ.



Những việc vui vẻ hơn đang diễn ra ở bên ngoài. Những con đại bàng đầu trọc sải cánh trên không trung. Con tàu chạy xình xịch qua những cây cầu và dọc theo các vách đá, nơi có những thác nước lạnh buốt cao hàng trăm mét ào ào đổ xuống. Họ băng qua những cánh rừng bị tuyết vùi lấp, những khẩu pháo cao xạ cỡ lớn (dùng để làm nổ những đợt tuyết lở nhỏ và ngăn ngừa những đợt tuyết lở lớn hơn, Hazel giải thích), những hồ nước trong veo in bóng núi non tựa gương soi, vì vậy vạn vật trông như đang lộn ngược lại.



Lũ gấu nâu ì ạch lê mình qua các đồng cỏ. Những tên khổng lồ Hyperborea tiếp tục xuất hiện ở những nơi kỳ lạ nhất. Một gã nằm ườn ra trong một cái hồ như thể nó là một cái bồn nước nóng vậy. Gã khác đang dùng một cây thông làm tăm xỉa răng. Tên thứ ba ngồi trên ụ tuyết chơi với hai con nai sừng tấm sống nhăn như thể chúng là những mô hình nhân vật. Con tàu đầy nhóc khách du lịch ồ à liên tục và bấm máy lia lịa, nhưng Percy thấy tiếc là họ đã không nhìn thấy các Hyperborea. Họ đang bỏ qua những bức ảnh cực đẹp.



Trong lúc đó, Frank nhìn kỹ bản đồ Alaska mà cậu ấy tìm thấy trong túi sau lưng ghế. Cậu ấy xác định vị trí Sông băng Hubbard, trông xa đến nản lòng nếu tính từ Seward. Cậu ấy tiếp tục di ngón tay dọc theo bờ biển, cau mày tập trung.



"Cậu đang nghĩ gì thế?" Percy hỏi.



"Chỉ... là các khả năng thôi," Frank nói.



Percy không hiểu điều đó nghĩa là gì, nhưng cậu không hỏi thêm nữa.



Sau chừng một giờ đầu thư giãn. Họ mua sô-cô-la nóng từ xe bán đồ ăn. Ghế ngồi ấm áp và thoải mái, và vì thế cậu nghĩ đến việc chợp mắt một lát.



Rồi một cái bóng lướt qua trên toa tàu. Các du khách xì xà xì xầm thích thú và hứng khởi chụp ảnh.



"Đại bàng!" một người hét lên.



"Đại bàng ư?" một người khác hỏi lại.



"Đại bàng khổng lồ!" người thứ ba nói.



"Đó không phải là đại bàng," Frank nói.



Percy nhìn lên, đúng lúc thấy sinh vật đó bay qua lần thứ hai. Nó dứt khoát là lớn hơn nhiều so với một con đại bàng, cơ thể đen bóng có kích thước của một con chó tha mồi Labrador. Sải cánh của nó trải rộng ít nhất là ba mét.



"Thêm một con nữa!" Frank chỉ. "Chú ý kìa. Ba, bốn. Được rồi, chúng ta đang gặp rắc rối."



Các sinh vật nọ lượn vòng bên trên đoàn tàu như những con chim kền kền, mang lại niềm vui cho các khách du lịch. Percy thì không thế. Những con quái vật có mắt đỏ rực, mỏ sắc nhọn và móng vuốt ghê rợn.



Percy sờ vào cây bút trong túi quần mình. "Mấy con đó trông quen quen..."



"Ở Seattle," Hazel nói. "Các chiến binh Amazon có một con nhốt trong lồng. Chúng..."



Rồi vài chuyện xảy ra cùng một lúc. Thắng dự phòng rít lên ken két, hất họ về phía trước. Các du khách gào thét và ngã nháo nhào ra khắp các lối đi. Đám quái vật sà xuống, xé toạc nóc tàu bằng kính của toa xe, và toàn bộ con tàu lật khỏi đường ray.