Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 2: Con Trai Thần Neptune

Chương 7 : Hazel

Ngày đăng: 12:35 19/04/20


TRÊN ĐƯỜNG VỀ TRẠI, HAZEL VẤP PHẢI MỘT THỎI VÀNG.



Cô biết mình không nên chạy quá nhanh, nhưng cô sợ trễ giờ điểm danh. Đội quân Số Năm có các sĩ quan chỉ huy dễ thương nhất trại. Thế nhưng, ngay cả họ cũng sẽ phạt cô nếu cô về trễ. Các hình phạt của người La Mã khá tàn nhẫn: cọ rửa đường sá bằng bàn chải đánh răng, lau chùi chuồng bò ở đấu trường, bị nhốt trong túi đầy nhóc những con chồn hung dữ và bị dìm xuống dòng Tiểu Tiber – toàn những lựa chọn chẳng mấy hay ho.



Cô vấp phải một thỏi vàng nhô ra ngay dưới chân. Nico cố đỡ cô lại nhưng cô đã ngã xuống và bị thương ở hai bàn tay.



"Chị không sao chứ?" Nico quỳ kế bên cô và với tay lấy thỏi vàng.



"Đừng làm thế!" Hazel cảnh báo.



Nico cứng người lại. "Phải rồi. Xin lỗi. Chỉ là... hừ. Cái thứ đó lớn thật đấy." Cậu lấy từ túi áo khoác phi công ra một lọ bẹt chứa rượu thánh và đổ một ít vào hai tay Hazel. Ngay lập tức, các vết xước bắt đầu lành lại. "Chị đứng lên được không?"



Cậu giúp cô đứng dậy. Cả hai người nhìn chằm chằm vào thỏi vàng. Nó to cỡ một ổ bánh mì, được đóng dấu một số seri và dòng chữ BỘ NGN KHỐ MỸ.



Nico lắc đầu. "Sao ở Tartarus...?"



"Chị không biết nữa," Hazel khổ sở nói. "Có lẽ bọn cướp đã chôn nó ở đó hoặc nó bị rơi khỏi xe ngựa cách đây cả trăm năm. Có thể nó được chuyển từ hầm nhà băng gần nơi này nhất. Bất cứ thứ gì ở trong lòng đất, bất cứ chỗ nào gần chị – nó chỉ việc trồi lên. Và thứ đó càng giá trị bao nhiêu..."



"Thì càng lắm nguy hiểm bấy nhiêu." Nico cau mày. "Liệu chúng ta có nên lấp nó lại không? Nếu các thần nông tìm thấy



Hazel tưởng tượng ra cảnh một đám mây hình nấm cuồn cuộn dâng lên khỏi đường đi, các thần nông cháy đen bị hất văng bốn phương tám hướng. Thật quá khủng khiếp để nghĩ đến cảnh tượng đó. "Trước sau gì nó cũng sẽ tự lún xuống đất sau khi chị rời đi, nhưng để chắc ăn..."



Cô đã luyện tập thủ thuật này suốt nhưng chưa bao giờ thử với thứ gì đó quá nặng. Cô chỉ tay về phía thỏi vàng và cố tập trung.



Thỏi vàng bay lên. Cô dồn hết sự tức giận của mình lại, điều đó chẳng khó chút nào – cô ghét thỏi vàng đó, ghét lời nguyền của cô, ghét nghĩ về quá khứ và tất cả những việc cô đã thất bại. Ngón tay cô nhói đau. Thỏi vàng phát ra nhiệt.



Nico nuốt xuống. "Ừm, Hazel này, chị có chắc...?"



Cô cụp các ngón tay vào thành nắm đấm. Thỏi vàng cũng uốn cong như miếng nhựa dẻo. Hazel bẻ nó xoắn thành một chiếc nhẫn khổng lồ lổn nhổn. Cái bánh donut trị giá hàng triệu đô la của cô rơi ầm xuống đất. Nó chìm xuống rất sâu, chẳng để lại dấu tích gì ngoài một vết đất mới.


Frank nện khiên của mình xuống đất. Các thành viên khác của Đội Năm làm theo, mặc dù họ có vẻ chẳng thích thú lắm. Hai đội trưởng của họ, Dakota và Gwen, nhìn nhau với vẻ đau khổ, như thể: Lại thế nữa rồi.



"Đội quân của tôi đã nói rõ," Dakota nói. "Chúng tôi chấp nhận tân binh."



Reyna nhìn Percy với vẻ thương hại. "Chúc mừng, Percy Jackson. Cậu sẽ ở trong giai đoạn thử thách. Cậu sẽ được phát một tấm thẻ đề tên và đội quân của mình. Trong năm đầu tiên hoặc ngay khi hoàn thành một hành động dũng cảm, cậu sẽ trở thành binh lính chính thức của Quân đoàn Mười hai Fulminata. Phụng sự cho La Mã, tuân theo các luật lệ của quân đoàn và bảo vệ trại với lòng tôn kính. Viện Nguyên Lão và Nhân Dân La Mã!"



Toàn bộ quân đoàn hò reo hoan hô.



Reyna kéo con pegasus tránh xa Percy, như thể cô ấy mừng vì đã xong việc với anh. Skippy dang rộng đôi cánh xinh đẹp của mình ra. Hazel không thể không cảm thấy sự đau đớn của cơn ghen tị. Cô sẽ cho đi hết mọi thứ mình có để đổi lại một con ngựa như thế, nhưng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Những con ngựa chỉ dành cho những người đứng đầu hay lính kỵ binh hung hãn, chứ không đến lượt các binh lính La Mã.



"Các đội trưởng," Reyna nói, "các cậu và lính của mình có một giờ để ăn tối. Rồi chúng ta sẽ tập họp tại Cánh đồng Thần Mars. Đội Số Một và Số Hai sẽ phòng thủ. Đội Số Ba, Số Bốn, và Số Năm chịu trách nhiệm tấn công. Chúc may mắn!"



Một tiếng hoan hô vang trời – vì các trò đánh trận và vì bữa tối. Các đội quân giải tán và chạy về phía nhà ăn.



Hazel vẫy vẫy Percy, người đang len lỏi qua đám đông với Nico đi bên cạnh. Ngạc nhiên thay, Hazel thấy Nico toe toét cười với cô.



"Làm tốt lắm, chị gái," cậu nói. "Việc chị can đảm đại diện cho anh ấy đấy."



Cậu chưa bao giờ gọi cô là chị gái trước đây. Cô tự hỏi liệu đó có phải là cách cậu từng gọi Bianca không.



Một trong các lính gác đưa cho Percy thẻ tên. Percy buộc nó vào vòng cổ bằng da có những hạt kỳ lạ của mình.



"Cám ơn, Hazel," cậu nói. "Ừm, chính xác thì chuyện đó có nghĩa là gì – việc em đại diện cho anh ấy?"



"Em bảo đảm cho tư cách đạo đức tốt của anh," Hazel giải thích. "Em dạy anh các quy tắc, trả lời các câu hỏi, cam đoan anh không làm điều gì hổ thẹn với quân đoàn."



"Và... nếu anh phạm sai lầm thì sao?"



"Thì emchết chung với anh thôi," Hazel nói. "Đói bụng không? Chúng ta đi ăn nào."