Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 3: Dấu Hiệu Athena

Chương 3 : Annabeth 3

Ngày đăng: 17:05 19/04/20


ANNABETH ƯỚC GÌ MÌNH THẤY THÈM ĂN, bởi người La Mã rất biết cách ăn.



Những bộ trường kỉ và bàn thấp được chở ra quảng trường cho đến khi quảng trường trông giống như một buổi triển lãm đồ gỗ. Người La Mã thơ thẩn theo từng nhóm mười hoặc hai mươi, tán gẫu và cười đùa khi các tinh linh bão__aurae___cuốn qua đầu, mang đến vô vàn những loại pizza, bánh kẹp, khoai tây chiên, thức uống lạnh và những chiếc bánh cookie mới-nướng. Trôi dạt qua đám đông là những linh hồn màu tía__các Lar [1]__trong những chiếc toga và áo giáp của quân đoàn La Mã[2]. Bên rìa bữa tiệc, các thần rừng (không, các thần nông, Annabeth nghĩ) lóc cóc từ bàn này sang bàn khác, xin thức ăn và tiền lẻ. Ở cánh đồng gần đó, con voi chiến nô đùa với cô O’Leary và những đứa trẻ đang chơi đuổi bắt quanh những bức tượng Terminus dàn hàng ở ranh giới của thành phố.



Toàn khung cảnh quá quen thuộc lại hoàn toàn xa lạ khiến Annabeth thấy chóng mặt.



Tất cả những gì cô muốn là ở bên Percy___tốt nhất là một mình. cô biết cô sẽ phải đợi. Nếu cuộc tìm kiếm của họ sắp thành công, họ cần những nười La Mã này, có nghĩa là bắt đầu hiểu họ và gây dựng một ít thiện chí.



Reyna và vài chỉ huy của cô (bao gồm cả cậu tóc vàng hoe Octavian, vừa mới trở lại sau khi đốt một con gấu bông cho các vị thần) ngồi với Annabeth và đoàn của cô. Percy tham gia với hai người bạn mới của mình, Frank và Hazel.



Khi một cơn lốc những đĩa gỗ đựng đồ ăn đáp xuống bàn, Percy ngả người sang và thì thầm, “Tớ muốn dẫn cậu đi một vòng Rome Mới. Chỉ cậu và tớ. Nơi này thật khó tin.”



Annabeth hẳn nên cảm thấy rộn ràng. Chỉ cậu và tớ chính xác là điều mà cô muốn. Thay vào đó, sự bực bội làm cô nghẹn họng. Sao Percy có thể nói về nơi này hăng hái đến thế? Còn Trại Con Lai_trại của họ, nhà của họ thì sao?



cô cố không chú ý đến những biểu tượng mới ở cánh tay Percy__một hình xăm SPQR giống như của Jason. Ở Trại Con Lai, á thần có các hạt vòng cổ để kỷ niệm những năm huấn luyện ở trại. Ở đây, người La Mã khắc một vết xăm vào thịt bạn, kiểu như bảo:Cậu thuộc về chúng tôi. Vĩnh viễn.



cô nuốt xuống mấy lời bình phẩm chua cay. “Được. Chắc chắn rồi.”



“Tớ vừa nghĩ,” cậu nói một cách căng thẳng. “Tớ có ý này__”



Cậu ngừng khi Reyna kếu gọi nâng ly vì tình hữu nghị.



Sau khi giới thiệu một lượt xong, người La Mã và đoàn của Annabeth bắt đầu trao đổi các câu chuyện. Jason giải thích cậu đã đến Trại Con Lai mà không có ký ức thế nào và cậu đã thực hiện một cuộc tìm kiếm với Piper và Leo ra sao để giải cứu nữ thần Hera (hay Juno, cứ chọn đi__bà ta vẫn khó chịu như nhau dù ở Hy Lạp hay La Mã) khỏi bị cầm tù ở Nhà Sói vùng Nam California.



“không thể nào!” Octavian xen vô. “Đó là nơi thiêng liêng nhất của chúng ta. Nếu bọn khổng lồ đã giam giữ một nữ thần ở đó___”



“Chúng muốn huỷtiêu diệt bà ấy,” Piper nói. “Và đổ lỗi cho người Hy Lạp rồi bắt đầu trận chiến giữa hai trại. Giờ thì im đi và để Jason kết thúc.”



Octavian mở miệng nhưng chẳng âm thanh nào phát ra cả. Annabeth thực sự thích lời nói mê hoặc của Piper. cô để ý thấy Reyna đang nhìn tới nhìn lui giữa Jason và Piper, lông mày cô nhăn lại như thể bắt đầu nhận ra hai người bọn họ là một cặp.



“Thế đấy,” Jason tiếp tục, “Đó là cách bọn mình biết được về nữ thần đất Gaea. Bà ta vẫn ngái ngủ nhưng lại là kẻ đang thả những con quái vật từ Tatarus và dựng dậy lũ khổng lồ. Porphyrion, tên chỉ huy tối cao chúng tôi đã đấu ở Nhà Sói: hắn nói hắn đang rút về những xứ sở cổ xưa__chính bản thân Hy Lạp. hắn dự định thức tỉnh Geae và tiêu diệt các vị thần bằng cách…hắn gọi nó là gì nhỉ? Nhổ tận gốc rễ của chúng.”



Percy gật đầu đầy lo lắng. “Geae cũng bận rộn ở đây lắm. Chúng tớ có cuộc gặp gỡ với Nữ Hoàng Mặt Bùn.”



Percy thuật lại chi tiết câu chuyện từ phía mình. Cậu nói về việc thức dậy ở Nhà Sói mà chẳng nhớ gì trừ một cái tên__Annabeth.



Khi nghe thấy vậy, Annabeth phải rất cố gắng để không khóc. Percy kể với họ cậu đã đi Alaska với Frank và Hazel__họ đã đánh bại gã khổng lồ Alcyoneus, trả tự do cho thần chết Thanatos thế nào và trở lại với con đại bàng vàng bị thất lạc, biểu trưng cho trại La Mã để đẩy lùi một cuộc tấn công bởi đội quân khổng lồ ra sao.



Khi Percy kể xong, Jason huýt sáo khen ngợi. “Chẳng nghi ngờ gì khi họ bầu cậu làm Pháp quan.”



Octavian khịt mũi. “Nó có nghĩa là giờ chúng ta có những ba pháp quan! Luật đã định rõ là chúng ta chỉ được có hai thôi!”



“Tích cực mà nói,” Percy bảo, “cả tôi và Jason đều trên cấp cậu, Octavian. Thế nên chúng tôi đều có thể bảo cậu ngậm miệng lại.”



Octavian trở nên mặt đỏ tía tai như một cái áo phông La Mã. Jason cụng tay với Percy.



Dù Reyna kiềm chế được một nụ cười nhưng mắt cô lại dạt dào tình cảm.



“Chúng ta sẽ tính đến vấn đề Pháp quan thừa sau,” cô nói. “Ngay bây giờ chúng ta có vấn đề nghiêm trọng hơn để giải quyết.”



“Tôi sẽ nhường cho Jason,” Percy nói một cách rõ ràng. “không thành vấn đề.”



“không thành vấn đề?” Octavian phẫn uất. “Chức pháp quan của Rome mà không thành vấn đề ư?




“Yeah!” Tyson đi vòng quanh những chiếc trường kỷ và tặng mỗi người một cái ôm thật chặt__kể cả Octavian, người chẳng lấy gì làm vui về việc đó. Sau đó cậu trèo lên lưng cô O’Leary với Ella và cô chó ngao chạy vọt ra khỏi quảng trường. Họ lao thẳng vào bóng khuất của tường Viện Nguyên Lão và biến mất.



“Thế là.” Reyna đặt quả táo chưa ăn của cô xuống. “Octavian đúng về một điều. Ta phải giành được sựtán đồng của Viện Nguyên Lão trước khi để cho bất kì lính quân đoàn nào thực hiện một cuốc tìm kiếm__đặc biệt là nguy hiểm như vụ các cậu đang đề nghị.”



“Toàn bộ điều này bốc mùi phản trắc,” Octavian gầm lên. “Thuyền chiến đó không phải một con tàu hoà bình.”



“Lên tàu đi, anh bạn,” Leo đề nghị. “Tôi sẽ giành một tua cho cậu. Cậu có thể lái tàu và nếu cậu thực sựgiỏi việc đó tôi sẽ cho cậu một chiếc mũ thuỷ thủ bằng giấy nhỏ xinh mà đội.”



Lỗ mũi Octavian nở ra. “Sau cậu dám___”



“Ý hay đấy,” Reyna nói. “Octavian, đi với cậu ấy. Xem con tàu. Chúng ta sẽ triệu tập một cuộc họp Nguyên Lão trong một giờ nữa.”



“Nhưng…” Octavian ngừng lại. Hẳn là cậu ta có thể nhận ra từ biểu hiện của Reyna là tức giận thêm nữa chẳng tốt đẹp gì cho sức khoẻ của cậu đâu. “Được thôi.”



Leo đứng dậy. Cậu quay sang Annabeth và nụ cười của cậu biến đổi. Nó xảy ra quá nhanh. Annabeth nghĩ cô đã tưởng tượng ra, nhưng chỉ trong phút chốc, ai đó khác có vẻ như đang đứng chỗ Leo, đangcười lạnh lùng với một tia độc ác trong mắt cậu. Sau đó Annabeth chớp mắt và và Leo chỉ giống Leo cũ như ngày thường với nụ cười toe tinh quái.



“Quay lại sớm thôi,” cậu hứa. “Việc này sẽ là một thiên anh hùng ca đấy.”



một cơn ớn lạnh khủng khiếp lướt qua cô. Khi Leo và Octavian hướng đến chiếc thang dây cô nghĩ tới việc gọi họ lại__nhưng sao cô có thể giải thích được điều đó? Bảo mọi người là cô sắp điên, thấy mọi thứ và cảm thấy lạnh sao?



Những tinh linh gió bắt đầu dọn bát đĩa.



“Ừm, Reyna,” Jason nói, “nếu cậu không phiền thì mình muốn dẫn Piper dạo một vòng trước cuộc họp Viện Nguyên Lão. cô ấy chưa từng thấy Rome Mới bao giờ.”



Biểu hiện của Reyna đanh lại.



Annabeth tự hỏi sao Jason có thể đần thế. Chả lẽ cậu không hiểu Reyna thích cậu đến nhường nào sao? Annabeth thì rõ lắm rồi. yêu cầu được dẫn bạn gái mới của cậu dạo một vòng quanh thành phố của Reyna chính là sát muối vào vết thương.



“Tất nhiên,” Reyna lạnh lùng nói.



Percy nắm tay Annabeth. “Yeah, tớ cũng thế. Tớ muốn dẫn Annabeth__”



“không,” Reyna cắt ngang.



Percy nhíu mày. “Xin lỗi?”



“Tớ muốn có vài lời với Annabeth,” Reyna nói. “Riêng tư. Nếu cậu không phiền, Pháp quan đồng cấp.”



Giọng cô chỉ rõ rằng cô không đang thỉnh cầu sự cho phép.



Cơn ớn lạnh lan sâu xuống lưng Annabeth. cô tự hỏi Reyna đang làm gì. Có lẽ vị Pháp quan không thích cái ý nghĩ hai gã đã từ chối cô đưa bạn gái đi thăm thú thành phố của cô. Hay có lẽ có vài điều cô ấy muốn nói riêng. Gì cũng được, Annabeth phải miễn cưỡng ở riêng tư và không vũ trang với vị lãnh đạo người La Mã.



“Đến đây nào, con gái của Athena.” Reyna đứng dậy khỏi cái trường kỷ của mình. “đi dạo với tôi.”



[1] các vị thần giữ nhà trong thần thoại La Mã, nhỏ hơn các thị thần thực sự, xem thêm ở đây



[2] từ gốc là legion, ta thường biết đến với tên gọi là lính Lê Dương



[3] Mare Nostrum (Biển của chúng ta theo tiếng Latin) là một cái tên của người La Mã đặt cho biển Địa Trung Hải. Sau khi nước Ý thống nhất vào năm 1861, thuật ngữ này được những phần tử dân tộc chủ nghĩa Ý sử dụng lại với niềm tin rằng nước Ý là quốc gia thừa kế đế chế La Mã,[1] và cần phải tìm cách kiểm soát những vùng lãnh thổ cũ của La Mã trước kia tại vùng Địa Trung Hải.



[4] một bộ phim sản xuất năm 1957, xoay quanh một cậu bé và một chú chó, xem thêm ở đây