Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 3: Dấu Hiệu Athena
Chương 30 : Percy 6
Ngày đăng: 17:06 19/04/20
TIM PERCY NHẢY TƯNG TƯNG trong khi Chrysaor đi tới đi lui, đánh giá họ như những chiến lợi phẩm. Khoảng một tá chiến binh nửa người nửa cá heo đứng thành vòng tròn xung quanh, mũi giáo chĩa vào ngực Percy, trong khi khoảng hơn một tá khác lục soát con tàu, gây ra những tiếng ầm ĩ dưới boong.
một tên ôm một hộp bánh thánh bước lên cầu thang. một tên khác ôm một thùng Lửa Hy Lạp trong tay.
“Cẩn thận với thứ đó!” Annabeth cảnh báo. “Nó sẽ làm nổ tung cả hai con tàu đấy.”
“Ha!” Chrysaor nói. “Bọn ta biết tất cả về Lửa Hy Lạp, cô gái. Đừng lo lắng. Bọn ta đã cướp tàu ở Địa Trung Hải nhiều niên kỷ rồi.”
“Giọng anh nghe quen lắm,” Percy nói. “Chúng ta từng gặp nhau chưa nhỉ?”
“Tao đã không có được hân hạnh đó.” Chrysaor gầm gừ với cậu qua lớp mặt nạ nữ thần đầu rắn bằng vàng mặc dù không thấy được biểu hiện thật sự của hắn bên dưới nó. “Nhưng tao đã nghe nói rất nhiều về mày, Percy Jackson. Ồ, đúng, chàng trai trẻ, người giải cứu Olympus. Và người phụ tá trung thành của mình, Annabeth Chase.”
“Tôi không phải là phụ tá của ai cả,” Annabeth gầm gừ. “Và, Percy, giọng hắn có vẻ quen thuộc bởi vì nó giống với giọng nói của mẹ hắn. Chúng ta đã giết bà ta ở New Jersey.”
Percy cau mày. “Mình khá chắc rằng đây không phải là giọng New Jersey. Ai là…? Ồ.”
Tất cả đều trùng khớp. Chợ Vườn Thần Lùn dì Em–hang ổ của Medusa. Bà ta đã nói cùng một chất giọng đó, ít nhất là cho đến khi Percy cắt đầu bà ta.
“Medusa là mẹ của anh á?” Cậu hỏi. “Tiếc cho anh quá, anh bạn.”
Xét theo những âm thanh từ cổ họng Chrysaor, có lẽ hắn lại gầm gừ lần nữa qua lớp mặt nạ.
Tên chiến binh vàng tặc lưỡi. “Ồ, thật đáng buồn, Annabeth, cô sẽ không ở lại đây với ta. Ta rất muốn. Nhưng cô và bạn cô Percy cũng đã rõ. một nữ thần đã trả một số tiền thưởng rất cao để bắt cô–còn sống, nếu có thể, mặc dù không nói là cô phải nguyên vẹn gì.”
Đúng lúc đó, Piper gây ra sự nhiễu loạn mà họ đang cần. cô kêu gào ầm ĩ đến mức có thể nghe thấy được qua nùi vải. Sau đó, cô ngất đi, tựa người vào tên lính canh gần nhất, đẩy hắn ta sang một bên. Hazel hiểu ý và sụp xuống sàn tàu, đá chân lung tung và phối hợp một cách hoàn hảo.
Percy rút thanh Thủy Triều ra và tấn công. Lưỡi kiếm tiến thẳng đến cổ của Chrysaor, nhưng không ngờ tên chiến binh vàng đã nhanh hơn.
hắn né tránh và đỡ đòn trong khi những tên chiến binh cá heo lui lại, canh gác những người bị bắt khác trong khi chỉ huy của chúng chiến đấu. Chúng kêu gào, rít thé và cổ vũ hắn, Percy nghi ngờ rằng thủy thủ đoàn đã quen với trò giải trí kiểu này. Chúng không hề cảm thấy thủ lĩnh của mình đang gặp bất cứ nguy hiểm gì.
Percy đã lâu không đọ gươm với một đối thủ như thế này từ khi…phải, từ khi cậu đấu với thần chiến tranh Ares. Chrysaor cũng giỏi hệt thế. Rất nhiều quyền năng của Percy đã trở nên mạnh hơn qua mấy năm nay, nhưng bây giờ, quá muộn, Percy nhận thấy kiếm thuật của cậu chẳng phải một trong số những quyền năng ấy.
Cậu khá tệ–ít nhất là đối với một đối thủ như Chrysaor.
Họ đã chiến đấu và tiến gần, đẩy mạnh rồi tránh né. Vô tình, Percy nghe thấy giọng của Luke Castellan, người thầy dạy đấu kiếm đầu tiên của cậu ở Trại Con Lai, gạt hết suy tư. Nhưng nó không giúp ích được gì.
Cái mặt nạ nữ hoàng đầu rắn bằng vàng đã rất khó chịu. Sương mù ấm nóng, sàn tàu trơn trượt, những tiếng huyên náo của lũ chiến binh–chả thứ gì có ích hết trơn. Và qua khóe mắt của mình, Percy có thể thấy một trong số chiến binh cá heo cầm một con dao kề vào cổ họng Annabeth để phòng trường hợp cô cố giở trò gì đó.
Cậu nhử và đâm vào bụng Chrysaor, nhưng Chrysaor đã đoán được. hắn gạt thanh kiếm của Percy ra khỏi tay cậu và thanh Thủy Triều một lần nữa rơi xuống biển.
Chrysaor cười như nắc nẻ. hắn thậm chí không thở được nữa. hắn ấn mũi kiếm vàng của hắn xuống ức Percy.
“Nỗ lực khá đấy,” tên cướp biển nói. “Nhưng bây giờ mày sẽ được trói lại và giao cho lũ tay sai của Gaea. Chúng khá háo hức hiến tế máu của mày và đánh thức nữ thần đó.”