Các Nam Chính Đều Là Của Ta (Nam Chủ Đều Là Của Ta!)

Chương 121 : Công lược nam chủ mang ‘mặt nạ’ (14)

Ngày đăng: 11:50 30/04/20


Editor: HD



Bước chân của nàng rất vui vẻ, nhếch môi cười, tung tăng nhảy nhót, dường như muốn nhanh chóng để Điền Mật nếm thử tay nghề của nàng, sau đó khen nàng một phen.



“Mật Nhi tỷ tỷ, ta làm chè hạt sen nấu tuyết nhĩ, tỷ có muốn nếm thử không!” Lương Kiều còn chưa đi vào đình nghỉ mát, đã cất giọng gọi Điền Mật.



Điền Mật nghiêng người nhìn nàng, gật đầu, trả lời “Được”.



Lương Kiều đi vào đình, lúc này mới nhìn thấy Âu Dương Túc Ngọc, có chút ngạc nhiên trợn to mắt: “Biểu ca, sao huynh lại ở đây? Ta còn tưởng rằng biểu ca về rồi chứ!”



“Đang định về, nhưng nghe thấy Kiều Kiều muốn đích thân vào bếp, sao? Tới tận bây giờ biểu ca chưa từng nếm thử tay nghề của Kiều Kiều, không được thiên vị, không có phần của ta sao?” Âu Dương Túc Ngọc nhíu mày, ra vẻ tức giận, liếc mắt nhìn Lương Kiều một cái.



“Tất nhiên không phải, có phần của huynh mà, chắc chắn có!” Nói xong, liền đặt chén sứ lên bàn đá, sau đó tự mình múc cho Điền Mật và Âu Dương Túc Ngọc mỗi người một chèn chè hạt sen tuyết nhĩ.



Sau đó, khuôn mặt chờ mong nhìn hai người đang bỏ một muỗng chè vào miệng: “Thế nào? Thế nào?”



Điền Mật gật gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ khen ngợi: “Ăn rất ngon, trù nghệ của Kiều Kiều muội muội không tệ nha!”



Âu Dương Túc Ngọc cũng gật đầu: “Ừ, nhưng ngược lại với hình tượng.”



Được Điền Mật khen ngợi, Lương Kiều quyết định trực tiếp ngó lơ Âu Dương Túc Ngọc.



Nhếch môi cười, vẻ mặt cực kì đắc ý.



Âu Dương Túc Ngọc không ở lại lâu, ăn xong vài ngụm chè, liền rời đi.


Trong nguyên tác, hoàng gia đi săn, không có phần của Điền Mật, nhưng mà lúc này, Vĩnh Ninh vương đã có chút hảo cảm với Điền Mật, cộng thêm việc Lương Kiều cũng đi săn, hai năm qua, nàng ấy đi đâu, cũng hận không thể kéo Điền Mật đi chung, làm sao có thể thiếu Điền Mật được.



Toàn thân Điền Mật mặc đồ cưỡi ngựa màu đỏ, trông vô cùng khác biệt so với ngày thường, tóc buộc cao kiểu đuôi ngựa, thắt rất nhiều bím tóc ở sau đầu, vừa linh hoạt vừa gọn gàng.



Nữ tử cổ đại mười sáu tuổi cập kê, phát dục rất sớm, thân thể này mười lăm, nhưng hiện tại đã xinh đẹp yêu kiều, lồi lõm đầy đủ.



Đứng ở chỗ đó, không cần phải nói, cũng đã trở thành một phong cảnh đẹp.



Đồ cưỡi ngựa bó sát người, hoàn hảo bày ra vóc dáng của nàng.



Nàng dẫn Lạc Thu tới chỗ cửa vương phủ, Vĩnh Ninh vương và Điền Noãn Hương đang đứng chờ ở kia, còn có vẻ mặt khó chịu của thế tử Vĩnh Ninh vương Điền Khiếu.



Hai năm qua, nàng từng gặp Điền Khiếu vài lần, có điều mỗi lần nhìn thấy Điền Khiếu, nàng sẽ nhớ tới cảnh Cố Ỷ Dương bị một mũi tên xuyên qua họng, ánh mắt nàng tối sầm, nàng tuyệt đối không để Điền Khiếu sống yên ổn.



Điền Noãn Hương mặc đồ cưỡi ngựa màu vàng nhạt, cả người vô cùng xinh đẹp, nàng ta nhìn thấy Điền Mật, trong mắt lập tức hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó vội vàng dời mắt, không nhìn nàng nữa.



Vĩnh Ninh vương thấy Điền Mật lớn lên xinh đẹp động lòng người như vậy, trong lòng không ngừng khen ngợi, trên mặt cũng mang theo ý cười.



Nghĩ thầm, dùng Điền Mật để liên hôn, tuy rằng nàng là thứ xuất, nhưng với nhan sắc này, đảm bảo không ít công tử tranh giành theo đuổi.



“Gặp qua vương gia, huynh trưởng, tỷ tỷ, để cho vương gia, tỷ tỷ và huynh trưởng đợi lâu, là Mật Nhi không đúng!” Điền Mật nhìn Vĩnh Ninh vương hành lễ, vẻ mặt ngoan ngoãn.



Vĩnh Ninh vương gật đầu: “Không việc gì, đi thôi.” Nói xong, Vĩnh Ninh vương nhấc chân đi ra khỏi vương phủ, xoay người lên ngựa. Điền Khiếu hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Điền Mật một cái đầy khinh thường, đi theo phía sau Vĩnh Ninh vương, xoay người lên ngựa của chính mình.