Các Nam Chính Đều Là Của Ta (Nam Chủ Đều Là Của Ta!)
Chương 130 : Công lược nam chủ mang ‘mặt nạ’ (hoàn)
Ngày đăng: 11:50 30/04/20
Editor: HD
Điền Mật và Cố Ỷ Dương đồng thời quay đầu, Điền Mật kinh ngạc trợn to mắt, còn Cố Ỷ Dương thì đứng thẳng phòng bị, kéo Điền Mật vào ngực bảo hộ.
Không biết cửa sổ trong phòng đã mở ra từ lúc nào, Âu Dương Túc Ngọc toàn thân mặc cẩm bào màu trắng ngồi trên bệ cửa sổ.
Một chân hắn gác lên bệ cửa số, một chân để ngoài cửa sổ.
Mái tóc tản mạn, tóc mai theo cơn gió thổi vào gương mặt hắn.
Khóe miệng hắn kéo lên, nhưng trong mắt không hề có chút ý cười, nhìn chằm chằm bàn tay đặt trên eo thon nhỏ của Điền Mật.
“Ừ, ta nghĩ, Cố tướng quân ngươi nên buông tay mình ra đi.” Hắn nhẹ nhàng mở miệng, giống như vô tình, nhưng lại tỏa ra một loại khí áp bức Cố Ỷ Dương.
Điền Mật cực kì tự giác tránh khỏi bàn tay Cố Ỷ Dương, sau đó tới gần Âu Dương Túc Ngọc: “Huynh tới đây từ lúc nào?” Giọng nói nàng có vẻ rất thân thiết.
Vừa nhìn liền biết Điền Mật và Âu Dương Túc Ngọc có quen biết, Cố Ỷ Dương nhẹ nhàng thả lỏng cơ thể.
Âu Dương Túc Ngọc nghiêng đầu, ánh mắt miễn cưỡng nhìn Điền Mật: “Ừ, nhớ nàng được không? Còn nàng, nhớ ta không?”
Quá là kinh ngạc nha, đúng không? Chẳng trách nam chủ nói nhớ nàng, đây là chuyện quá bất ngờ?
Mặc kệ Cố Ỷ Dương đang đứng chứng kiến, nàng cười cười, vẻ mặt xinh đẹp, không cần nghĩ ngợi lập tức trả lời: “Ừm, rất nhớ!”
“Đinh --- hảo cảm nam chủ +10, độ hảo cảm 85, kí chủ đại công cáo thành!”
Đối với câu trả lời không chút do dự nào của Điền Mật, Âu Dương Túc Ngọc hết sức hài lòng. Trong mắt ẩn chứa ý cười, khiến người hắn ôn hòa hơn không ít: “Ừm, ngoan lắm!”
Tất cả gia quyến của Vĩnh Ninh vương phủ, bao gồm nhà mẹ Vĩnh Ninh vương phi, toàn bộ bị biến thành thứ dân, đi đày tới Bắc hoang, trọn đời không thể vào kinh thành.
Đây vốn là tội tru di cửu tộc, nhưng Cố Ỷ Dương lấy công chuộc tội, xin hoàng thượng tha cho gia quyến Vĩnh Ninh vương phủ.
Hoàng thượng nhớ tới công lao bình định Bắc hoang của Cố Ỷ Dương nên đồng ý.
Còn Điền Noãn Hương, bởi vì thái tử hết sức cầu xin, do đó không bị đày ra Bắc hoang, có điều, ngôi vị thái tử phi không tới lượt của nàng ta, chỉ được ngồi kiệu, không cần chờ cập kệ, trực tiếp đưa vào Đông cung thái tử, trở thành thị thiếp đẳng cấp thấp nhất của thái tử.
Tuy nhiên không ngờ lại có ý chỉ khác, tuyệt đối không thể thăng vị cho nàng ta, nếu như muốn thăng vị, được thôi, chờ thái tử đăng cơ làm hoàng đế rồi hẵn nói sau.
Điền Noãn Hương không thể tin được, mới hai ngày trước, nàng vẫn còn là mỹ nhân đệ nhất Nam Diệu, Hương Ngưng quận chúa, bây giờ đột nhiên rớt xuống đáy bùn, trở thành thị thiếp hèn mọn cho thái tử. Nàng vốn dĩ là thái tử phi, vì sao lại trở thành như vậy?
Nàng muốn trốn đi, nhưng mà, thị vệ không cho nàng cơ hội, nàng bị bắt.
Thái tử cho rằng, Điền Noãn Hương muốn thoát khỏi hắn, kết quả, nổi giận.
Không chiếm được, vĩnh viễn là việc tốt nhất. Mà ngay lúc đó, Âu Dương Thanh Tố cho rằng, Điền Noãn Hương mà hắn ngày đêm chờ đợi, cũng chỉ có như vậy.
Điền Mật cũng không bị đi đày, bởi vì nàng là muội muội của Cố Ỷ Dương, hơn nữa, Phùng gia cầu tình thay nàng, xin hoàng thượng ban hôn, gả Điền Mật cho Âu Dương Túc Ngọc, thành vương phi của hắn.
Tuy rằng hoàng thượng rất kinh ngạc, nhưng suy nghĩ một hồi, ông ta cũng đồng ý.
Thời điểm thánh chỉ đến, độ hảo cảm của Âu Dương Túc Ngọc với Điền Mật đã đạt đến 90 điểm. Hôn lễ được định ở đầu xuân năm sau, sau khi Điền Mật cập kê.
Đầu xuân năm thứ hai, rốt cuộc Điền Mật cũng được gả cho Âu Dương Túc Ngọc, có điều, nàng không phải Tĩnh Vương Phi, mà là hoàng hậu.