Các Nam Chính Đều Là Của Ta (Nam Chủ Đều Là Của Ta!)
Chương 132 : Công lược nam chủ là ảnh đế (1)
Ngày đăng: 11:50 30/04/20
Editor: hoa hồng tím
Khi Điền Mật tỉnh lại, cô cũng không biết là mình đã ngủ bao lâu rồi.
Ngồi trên giường, cô gọi 0051 yêu cầu nó truyền tống nhiệm vụ.
"Tốt, đang tiếp thu nhiệm vụ —— nhiệm vụ tiếp thu thành công —— đang truyền tống kí chủ ——"
"Truyền tống thành công ——"
"Mật Mật, mau thức dậy đi! Hôm nay sẽ có người tới nhận con nuôi đấy!" Là giọng nói của một bé gái, vừa nói vừa lắc lắc cơ thể của cô.
Điền Mật miễn cưỡng mở mắt, cô nghiêng đầu nhìn về phía cô bé đó.
Một cô bé khoảng bảy tám tuổi da ngăm đen có mái tóc ngắn, cô bé mặc bộ đồ thể thao ngắn tay màu trắng hơi cũ.
Cô bé nhìn thấy Điền Mật đã thức dậy liền đưa tay kéo cô ngồi dậy, nhìn cô cười cười: "Mật Mật, mau thức dậy nào! Nhìn em xinh xắn như vậy nhất định sẽ có cô chú gia đình giàu có nhận nuôi em thôi."
Điền Mật vẫn còn hơi mờ mịt, cô còn chưa tiếp nhận cốt truyện nên không biết mình ở trong hoàn cảnh gì, có người nhận nuôi? Bây giờ cô đang ở cô nhi viện sao? Cúi đầu nhìn bản thân mình cả tay chân đều rất nhỏ.
Điền Mật trợn to hai mắt, không lẽ lần này cô lại trở thành một cô bé nhỏ tuổi sao?
Làm con gái sao? Điền Mật quay đầu nhìn lại thấy Vệ Tư đang cau mày nhìn chằm chằm cô. Cô giật mình liền gật đầu liên tục: "Dạ, con muốn làm con gái của cô ạ!"
May mắn, cô nhi viện có quy định muốn nhận nuôi đứa bé nào phải được đứa bé đó chấp nhận mới được, vì vậy mặc kệ Vệ Tư có muốn mang cô đi nhưng cô không chịu thì về mặt ngoài hắn ta cũng không dễ dàng mang cô đi được.
Hơn nữa, bây giờ cô đã được người phụ nữ này nhận nuôi rồi.
Trong lòng suy nghĩ, nếu lúc này cô đi theo người phụ nữ này chắc số phận của cô sẽ thay đổi không giống kiếp trước nữa chứ?
Cô theo người phụ nữ này lên xe lửa rời khỏi thành phố P đến thủ đô là thành phố A.
Nguời phụ nữ nhận nuôi cô tên là Lưu Du, năm nay ba mươi tuổi, tự mình kinh doanh một tiệm hoa nhỏ có hai phòng ở và sáu phòng nhỏ, cô ấy cũng không đổi tên Điền Mật bởi vì chồng của cô ấy cũng họ Điền.
Đi xe hết một ngày một đêm mới đến nơi, Điền Mật cũng cảm thấy mệt mỏi, cô nằm trên giường nhỏ mà Lưu Du đã chuẩn bị cho mình, còn Lưu Du thì đi chuẩn bị bữa tối, lúc trên xe lửa cô không thể tiếp thu được cốt truyện hiện tại rốt cuộc cô cũng có thời gian để tiếp thu cốt truyện rồi.
Thì ra nơi này chính là thế giới cũ của cô, lúc đầu cô cũng sống trong tiểu thuyết. Nhưng mà cô không có một chút quan hệ nào với nam và nữ chủ cả. Vốn dĩ kí ức hơi mơ hồ bây giờ thực rõ ràng, cô nhớ được ba mẹ của cô cũng không bỏ rơi cô mà vì tai nạn xe nên mới qua đời, lúc đó mẹ của cô còn đang mang thai. Mà cô do ngồi ở vị trí an toàn hơn nên chỉ bị thương. Sau khi vết thương lành lại cô tới cô nhi viện, nhưng không lâu sau bị Vệ Tư mang đi đến nước M, lúc này cuộc sống trong phòng thí nghiệm của cô bắt đầu. Đến năm ba mươi tuổi, do ngoài ý muốn trong quá trình giải phẫu mà qua đời. Lần này, cô không đi cùng Vệ Tự nữa nên số mạng của cô cũng đã thay đổi, thất là tốt!!!
"0051, là hệ thống cố ý giúp tôi, đưa tôi tới đây sao?"
"Đúng vậy, cứ xem như là cho kí chủ nghỉ phép đi. Kí chủ có thể thay đổi vận mệnh của cô, cũng có thể có một tuổi thơ vui vẻ nhưng mà trước khi tình tiết trong truyện bắt đầu, khi nam nữ chủ chưa quen biết nhau, cô không thể công lược nam chủ được, cũng không thể tiếp cận nam nữ chủ luôn."