Các Nam Chính Đều Là Của Ta (Nam Chủ Đều Là Của Ta!)

Chương 2 : Chủng điền văn (Một)

Ngày đăng: 11:48 30/04/20


Editor: Snowflake HD



Ký thác vào thân thể cũng tên là Điền Mật, 0051 nói, vì để thuận tiện cho nhiệm vụ, những thân thể cô ký thác vào về sau đều tên Điền Mật.



Đây là một quyển sách chủng điền văn, nam chính tên là Lý Cốc là một thợ săn, trước kia từng đi lính, đi đánh giặc, sau trận chiến, Lý Cốc bị hủy dung, nên không thể lên làm quan, đành quay về quê hương ở Lý gia thôn.



Đã thành thân với vị hôn thê, kết quả vợ hắn ghét bỏ hắn, không chịu nằm chung phòng, về sau xin hưu thư(*), gả cho người khác làm thiếp.



(*) Hưu thư: Đơn ly hôn



Nhân vật nữ chính là Lưu Manh Manh, từ bên ngoài đến ở trong Lý gia thôn. Lưu Manh Manh là một sinh viên đã tốt nghiệp đại học đến từ thế kỉ 21, bởi vì tai nạn xe cộ, nên xuyên không biến thành Lưu Manh Manh trong Lý gia thôn.



Lưu Manh Manh có một kế mẫu(*), kế mẫu ham sính lễ của nhà Lý Cốc, vì vậy lập tức gả Lý Manh Manh vừa mới xuyên không cho Lý Cốc.



(*)Kế mẫu: mẹ kế



Lần đầu tiên nhìn thấy Lý Cốc, Lưu Manh Manh đã yêu thích hắn, thân hình Lý Cốc cao lớn, bởi vì biết võ công, nên cơ thể rất cường tráng, trên mặt có một vết sẹo do đao gươm gây ra, mặc dù thoạt hình có hơi xấu, nhưng mà trong mắt của Lưu Manh Manh, hắn là một người nam nhân tốt bụng, cô từ nhỏ đã yêu quân nhân, nên lúc lớn lên chỉ muốn gả cho người lính, bây giờ không lấy được chồng, gả cho một người từng đi lính cũng được.



Lý Cốc cũng rất thích Lưu Manh Manh, nhỏ bé yếu đuối, còn không sợ hắn, đến nhà hắn, cũng đối xử rất tốt với cha mẹ hắn, không giống như vợ trước là Điền Mật.
Tiếp nhận xong nhiệm vụ ký thể Điền Mật có thể sở hữu kí ức sau này, cô đã hiểu được cái thế giới này, gần như hòa làm một với Điền Mật, đây chính là ưu điểm của cô, kinh nghiệm thì trống rỗng, vì vậy có thể chứa kí ức không thuộc về cô.



Mở mắt ra, nàng đang đắp cái chăn đỏ thẳm, đây là đồ do nhà mẹ đẻ nàng chuẩn bị, hoa văn trên đó là tự tay nàng thêu, giầy của nàng đặt ở bên cạnh giường.



Nàng đã thay giá y(*) ra, bởi vì bực tức nên ném giá y xuống đất. Ngoại trừ giá y, trên mặt còn chứa đầy đậu phộng cùng hạt sen, đồ đạc trên giường, cũng bị nàng đạp rơi xuống đất.



(*) giá y: áo cưới



Đây là phòng Lý Cốc, thành thân rồi, nên dùng làm phòng cưới, trên cửa sổ dán chữ hỷ đỏ thẫm. Đồ cưới của nàng đặt ở góc phòng, đồ cưới không nhiều lắm, chỉ có hai cái rương, căn bản là quần áo của nàng, không có thứ gì đáng giá. Trong phòng để một cái bàn vuông bằng gỗ, trên mặt bàn có cái ấm trà, hai cái bát trà. Bốn cái ghế ở mỗi hướng, có thể bởi vì nàng, nên trong phòng có nhiều hơn một cái bàn trang điểm, trên bàn có một cái gương bị vải đỏ che lại, còn có một hộp trang sức, nến trên bàn đã đốt hết. Điền Mật giật giật, ngồi dậy. Xỏ giày vào, nàng chậm rãi thu dọn đồ đạc dưới đất, cầm giá y bỏ vào rương.



Mặc quần áo xong, nàng đánh giá mình trong gương, mặc dù là gương đồng, nhìn không rõ lắm, nhưng vẫn có thể thấy được, gương mặt rất dễ nhìn, làn da trắng nõn, không giống làn da thô ráp của các thôn phụ, ngay cả Lưu Manh Manh sau khi đến Lý gia cũng được nuôi đến trắng nõn, lúc trước làn da đen thui, dáng người thô quắt, trên người không chịu trổ mã.



Nhưng mà Điền Mật trổ mã vô cùng tốt, cái nên có đã có, eo nhỏ, thân hình cao cỡ mét sáu, dáng người có lồi có lõm.



Nhà nàng có hai vị ca ca, không cần nàng làm việc nông, cũng không phải dầm mưa dãi nắng.



Trong nhà có hai vị chị dâu, việc nhà cũng không đến lượt nàng làm.