Các Nam Chính Đều Là Của Ta (Nam Chủ Đều Là Của Ta!)

Chương 7 : Quân nhân văn (2)

Ngày đăng: 11:48 30/04/20


Edit: ღDuღ



Nhưng đây là cô gái anh thích nhiều năm như vậy.



Lúc này trong lòng Tập Dận vẫn có Điền Mật, còn đối với Nhan Hương trước mắt cũng chỉ vẻn vẹn ở thái độ thú vị.



Tập Dận không biết đáp lại Điền Mật đầu bên kia điện thoại như thế nào, Điền Mật đợi một lát, không nghe Tập Dận trả lời, cho là anh không có nghe. Nhẹ nhíu mày, lúc này Tập Dận vẫn chưa có thích Nhan Hương? Nên vẫn có cảm giác với ký thể chứ?



“Dận? Có nghe không?”



Giọng nói bên tai để cho Tập Dận hoàn hồn, đè xuống rung động trong lòng ừ một tiếng.



Có được cậu trả lời, Điền Mật cong môi, cả người lộ ra ánh mặt trời, làm cho người qua đường không nhịn được ghé mắt.



Giọng nói của Tập Dận không giống với Lý Cốc, giọng của Tập Dận trầm ổn, rất có khí thế, chỉ một tiếng ừ, để cho người ta cảm thấy anh không phải người tầm thường.



“Em ở sảnh sân bay số 3 chờ anh?”



“Ừm.”



Cúp máy, Điền Mật cúi đầu bắt đầu chuyên tâm chơi trò chơi trong điện thoại, gần đây cô rất mê trò chơi trong điện thoại.



Mà bên kia Tập Dận cúp máy, cũng không có tâm tư đùa giỡn Nhan Hương, trực tiếp đứng dậy chuẩn bị đi sân bay.



“Này.”



Nhan Hương thấy anh muốn đi, vội vàng lôi kéo anh, kết quả không nghĩ tới trực tiếp cầm chặt ngay trên vết thương của Tập Dận.



Hít….



Lần này trực tiếp để cho Tập Dận hít khí lạnh, quay đầu lại ánh mắt nhìn Nhan Hương đã gần như bốc lửa.



Vốn miệng vết thương không nặng lắm giờ thì trực tiếp tăng thêm vài phần.



Nhan Hương vắt chéo tay sau lưng, lui một bước, xấu hổ đỏ mặt: “Thật xin lỗi.. tôi chỉ muốn băng bó miệng vết thương cho anh thật tốt.”




Đối với thím Vương người nhìn mình từ nhỏ lớn lên, Điền Mật cũng rất vui mừng, thân mật kéo cánh tay Vương tẩu làm nũng.



“Ở nước ngoài bốn năm cũng không ăn được, bây giờ chỉ muốn thím Vương nấu, dù ăn cơm trắng cũng ngon!”



Điền Mật làm nũng thím Vương rất hưởng thụ, lại nghe Điền Mật nói ở nước ngoài bốn năm cũng không được ăn ngon, làm cho thím Vương đau lòng rồi. Vội vàng tỏ vẻ muốn ra ngoài mua nguyên liệu về nấu ăn.



Điền Mật ngăn cản không cho bà đi, vội vàng nói sang chuyện khác “Ba mẹ đâu?”



“Thủ trưởng và phu nhân đi tham gia hôn lễ của con trai thị trưởng, chỉ mới đi khoảng nửa tiếng. Nếu không để thím gọi điện thoại kêu hai người về?”



Đi vào phòng khách, Điền Mật trực tiếp ngồi trên ghế sofa, cầm quả táo trên bàn trà lên gặm.



“Không cần, hôn lễ con trai của thị trưởng, mới tới lại đi ngay cũng không tốt lắm, dù sao bọn họ cũng sẽ về, không sao. Thím Vương, con đói bụng ~ “



Thím Vương nghe Điền Mật nói đói bụng, tự nhiên vội vàng đi chuẩn bị thức ăn rồi.



Ăn cơm tối thím Vương chuẩn bị, Điền Mật trở về phòng.



Mỗi ngày căn phòng của cô đều có người quét dọn, dù cho rời đi bốn năm, phòng của cô vẫn giống như khi cô chưa đi nước ngoài. Dung nhập vào trí nhớ của Điền Mật, nhìn thấy căn phòng này, cảm thấy rất uất ức.



Tắm xong, Điền Mật lấy điện thoại di động ra, muốn gửi tin nhắn cho Tập Dận. Nghĩ đến vô duyên vô cớ giảm 5 điểm hảo cảm, cũng có chút bực mình.



Suy nghĩ một chút, vẫn gửi một tin nhắn.



Dận, cám ơn anh hôm nay tới đón em!



Tập Dận nhận được tin nhắn, ánh mắt thâm sâu, dường như cuốn điện thoại vào một cái hố to sâu.



Ngón tay giật giật, nhắn một chữ ừ.



Buổi tối, ba Điền mẹ Điền vừa về tới nhà, nhìn thấy con gái ngồi ở phòng khách, rất kinh hỉ, lại trách cứ Điền Mật về cũng không nói trước, sẽ dời thời gian đi tiệc tới đón cô.



Ba Điền khoảng năm mươi tuổi, do là quân nhân, rèn luyện thời gian dài, thân thể rất cường tráng, thoạt nhìn chỉ khoảng bốn mươi tuổi soái đại thúc. Mẹ Điền bảo dưỡng cũng rất tốt, thoạt nhìn chỉ như phu nhân hơn ba mươi.